Gió Yêu Ai – Bạn có biết không?


Tôi đọc rất nhiều những bài viết về gió, hầu như tất cả. Tôi biết ở 1 số bài viết người ta thường cho Mây là người yêu thật sự của gió nhưng tôi không đồng tình. Cho nên những bài viết đó tôi không post ở Blog này, đơn giản là không đồng tình thì không post.

Tôi vốn định post bài này lên từ đầu năm mới, một bài viết rất sâu lắng – 1 cảm xúc rất khác. Một bài viết mà tôi sưu tầm được từ rất lâu và đôi khi trái tim tôi như đồng cảm với chính tác giả – nếu không nói tôi nghĩ nếu là tôi – tôi cũng sẽ suy nghĩ như thế ( chứ không viết được như thế – thật đấy). Nhưng kéo dài mãi đến tận cuối tháng mới quyết định post là vì … người con gái ấy.

CÔ ấy có thể  không là MÂY,  nhưng chắc sẽ là CÂY trong câu chuyện…

Trước đó tôi tự hỏi mình sẽ như thế nào nếu cô ấy Kết Hôn? Câu hỏi quá khó khi tôi chưa 1 lần trả qua cảm xúc đó… nhưng rồi nó cũng nhẹ nhàng trôi qua, không phải tôi hời hợt vô tâm. Đơn giản thôi, mội thứ tôi cho qua vì tôi là Gió. Mọi thứ của thế gian chỉ nằm duy nhất ở suy nghĩ của mình – muốn nó phức tạp thì phức tạp – muốn nó đơn giản thì đơn giản.

Trải qua gần 1 tháng, tôi biết cảm xúc đó thế nào rồi, biết mình như thế nào rồi. Bài viết này xem như thêm 1 món quà dành tặng cho người ấy – bởi nó cũng chính là câu chuyện tình của tôi và người ấy – chính là  những điều mà tôi đã làm, chính là những gì cô ấy hiểu. Có thể bài viết là món quà tôi tặng khích lệ mình, cũng có thể là món quà cho tất cả những ai sẽ yêu thích nó…


Trong cuộc sống, Gió – Mây- Cây và Đất là bạn… hoặc đã từng là bạn.

Gió và Đất… Gió luôn vận động, luôn mới mẻ và sáng tạo. Đất cũng vận động, nhưng với một khái niệm thời gian khác với Gió, Gió thay đổi từng phút giây, còn Đất là hàng trăm, triệu năm… Đối với Gió, Đất đứng yên.

Đi nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, cuộc sống của Gió rất đa dạng, luôn luôn mới mẻ và nhiều màu sắc… ngày hôm nay nhẹ nhàng tình cảm, nhưng ngày hôm sau có thể vần vũ và bão táp, có khi hiu hiu mát mẻ nhưng cũng có lúc buốt giá, lạnh lẽo… Gió là ngẫu hứng, là phiêu du.

Đất không thế, trái ngược với Gió, Đất lúc nào cũng lặng lẽ, đơn giản và trầm tư… Nhưng thật thà và chắc chắn. Ngày hôm nay Đất thế này, có thể 1 triệu năm sau cũng vẫn như thế… Đất là yên bình, là ổn định.

Mây và Cây… Mây có chút gì giống Gió, họat động và bay nhảy, ngẫu hứng và một chút tự do. Còn Cây tương tự như Đất, lặng lẽ và tình cảm, sâu sắc và nhẹ nhàng. Đối với Mây, Cây cũng đứng yên.

Mây trôi là nhờ Gió… thả mình theo Gió Mây sẽ đi nhiều nơi, Mây nhẹ nhàng và trẻ con, Mây có vô số hình dạng, bất cứ điều gì trong tưởng tượng. Đẹp nhất hoặc xấu nhất. Mây tưởng rằng mình là của Gió…

Cây đứng yên, nhưng Cây có thay đổi, có thể có hoa, có thể thay lá, có thể có trái… Cây tinh tế và tĩnh lặng, nhẹ nhàng và lãng mạn. Cây luôn cho rằng mình đẹp nhất khi mình bên cạnh Gió, khi Gió nhẹ nhàng bứt những chiếc lá vàng khỏi Cây trong mùa thu, đó luôn là thời gian đẹp nhất đối với Cây, Cây nghĩ rằng mình không thể xa Gió.

Nhưng… Tất cả không đơn giản như thế, Đất yêu Cây, Cây yêu Gió, Gió luôn đi cùng Mây, và Mây thì vô tư và trẻ con, nhưng Mây cần Gió… Chỉ có Gió, chẳng biết mình cần điều gì.

Bởi lãng mạn, càng nghĩ về Gió thì Cây càng yêu, Gió đem đến thật nhiều điều mới mẻ cho Cây, gió kể những câu truyện về thảo nguyên xanh ngắt, những thung lũng bao la, những thác nước hùng vĩ, những đại dương vĩ đại và xanh thẳm…

Gió biết tất cả, mọi nơi trên thế giới tươi đẹp, những điều đẹp nhất và xấu nhất. Gió có quá nhiều điều mà Cây cảm thấy cần. Có Gió tâm hồn của Cây được nở bùng trong màu sắc, trong không gian, trong tình yêu và những điều mới lạ. Và Gió… không bao giờ hết điều mới lạ dành cho Cây.

Đất không được như Gió, Đất lúc nào cũng tĩnh lặng, kiên nhẫn, vì bản chất nên Đất không bao giờ có thể lãng mạn. Nhưng Đất yêu Cây, yêu tới mức hàng trăm hàng ngàn năm nữa… khi nào Cây còn thì Đất vẫn còn ở bên cạnh Cây bất kể Cây có muốn hay không. Đất luôn lặng lẽ đau đớn khi nhìn Cây yêu Gió.

Mây luôn cùng Gió đi khắp nơi, cả hai đều vô hình dạng, cùng phiêu du và lãng đãng, cùng nhìn ngắm và chia sẻ. Nhưng Mây vô tư và hồn nhiên. Mây không thể nhìn thấy những điều Gió thấy, không thể cảm nhận hết những điều Gió cảm nhận, điều đó… có lẽ chỉ có Cây và Gió hiểu. Nhưng sự trong sáng và hồn nhiên của Mây đem đến cho cuộc sống của Gió những điều khác, những niềm vui, tiếng cười và sự quan tâm. Gió đôi lúc đã coi Mây là bạn đời.

Gió… tưởng như tự do, tưởng như hạnh phúc nhất thì lại đau khổ nhất. Tinh tế và sâu sắc, nhẹ nhàng và mạnh mẽ. Gió là kẻ duy nhất nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Hiểu Cây, hiểu Đất và hiểu Mây, Gió đã phải trả giá bằng những dằn vặt và suy nghĩ, những trăn trở và âu lo.

Hơn tất cả, Gió biết Đất yêu Cây nhiều thế nào, Đất yêu bằng tất cả tình cảm, tất cả những gì Đất có, bao bọc che chở cho Cây bằng tất cả tình yêu của mình, tình cảm ấy cũng mãnh liệt và bùng cháy như bất kì tình yêu nào. Nhưng ở Đất, với bản chất lặng lẽ và đơn giản, không bao giờ có thể nói ra cho Cây hiểu. Có thể nói, những gì Đất có không phải là điều tâm hồn của Cây cần.

Gió cũng biết, Cây không yêu đất nhưng không thể sống xa Đất, Cây sẽ chết ngay lập tức nếu xa Đất, nếu vắng đi tình yêu của Đất. Nhưng… Cây không hiểu hoặc không chịu hiểu. Bởi Cây sống bằng tâm hồn nhiều hơn là thực xác, mơ mộng nhiều hơn thực tế.

Cây thực sự yêu Gió, Gió cũng thấy tuyệt vời khi ở bên Cây, được chia sẻ mọi điều, được hoà mình và những điều đẹp nhất trong những câu chuyện dành cho Cây, được nhẹ nhàng đưa từng chíêc lá vàng ra khỏi mình Cây và dệt nên một mùa thu vàng óng. Nhưng Gió cũng biết, đó là tất cả những gì có thể làm. Gió không thể chăm sóc cho sự sống cho Cây và Gió cũng không thể nhìn Đất chết dần chết mòn trong đau khổ.

Đi cùng Mây, Gió luôn có tiếng cười, cùng lượn lờ trong trời đất, trêu đùa và ngắm nhìn sự sống. Mọi thứ thật đẹp, mặc dù không sâu sắc, nhưng Mây cũng sắc sảo và khéo léo, chẳng mấy khi Gió gặp phiền phức với sự có mặt của Mây.

Nhưng gió hiểu, Mây không thể ở mãi bên Gió. Cuộc sống của Mây ở nơi khác, cội nguồn của Mây là ở đại dương. Mây sẽ hoá thành những cơn mưa, rồi tiếp tục hành trình của mình về với đại dương, đó mới là ngôi nhà thực sự của Mây. Đi với Gió, chỉ là một chặng đường về nhà của Mây.

Gió lại một mình…

Một mình… Gió trầm tư và suy nghĩ, Gió lo lắng cho mọi chuỵên, Gió cần phải giải quyết, cần có một sự thay đổi và rồi quyết định.

Cây là của Đất. Gió cần làm cho Cây quên mình. Dễ lắm, Gió hiểu Cây quá rõ để có thể làm tổn thương Cây, Gió đem tới cho Cây những tháng ngày lạnh lẽo, mang tới những trận gió lốc ào ạt, tước hết những mầm xanh, những nụ hoa, những quả ngọt và ném đi phũ phàng. Cây xơ xác và đau đớn, Cây không hiểu điều gì đã xảy ra với Gió. Gió đem tuyết tới, đem mùa đông tới cho Cây, đó là cú đánh quyết định, Cây gục ngã… đau đớn và bàng hoàng, ngơ ngác và đau khổ… Gần như đã chết trong tuyệt vọng.

Gió ra đi, để lại Cây cho Đất, Đất vẫn lặng lẽ bên cạnh Cây, vẫn lặng lẽ chăm sóc cho Cây hàng ngày, dần dần đưa Cây trở lại cuộc sống. Gió biết điều ấy sẽ đến, rồi Cây sẽ nhận ra được giá trị của Đất, giá trị của tình yêu ấy. Cuộc sống của Cây là ở Đất.

Mây là của đại dương, Gió không đi cùng Mây nữa, Mây vẫn lãng đãng trôi, nụ cười ít đi, niềm vui ít đi nhưng an lành trong tâm trí, không phải lo lắng cho trái tim cứ phải chia làm hai, cho Gió và đại dương.

Còn Gió, sau những gì Gió làm… đưa cuộc sống đến với Mây, Cây và Đất, tưởng như phải thanh thản nhất thì lại đau đớn nhất, dằn vặt nhất, quá nhiều nỗi đau, quá nhiều day dứt, quá nhiều sự cô đơn. Gió đi khắp nơi, cố tìm cho mình một người đồng hành đích thực. Gió đã nhận trong mình một vết thương quá lớn, về tình yêu, về cảm xúc, về lòng tự trọng.

Gió không hối hận về những gì đã làm, đó là cái giá có thể chấp nhận được. Đôi lúc Gió nghĩ, hình như đó là sự hy sinh, mình hy sinh vì hạnh phúc người khác. Nhưng không phải, đó chỉ là cách sống, là cách nghĩ và cách hành động. Làm thế thì Gió mới là Gió, Gió không thể yêu trong nỗi đau lặng lẽ của Đất, không thể yêu trong sự cuồng nộ và điên cuồng của đại dương. Hơn tất cả, Gió không đem lại sự sống được cho Cây và Mây.

Chấp nhận những sự căm ghét và khinh bỉ từ Đất, chấp nhận nhìn nỗi đau của Cây, chấp nhận sự ngơ ngác và oán trách của Mây, sự căm thù của đại dương. Gió im lặng và không oán trách. Gió đã làm những điều mình cho là đúng.

Có thể cái giá phải trả còn hơn… nỗi đau… sự cô đơn dằn vặt nữa… Nhưng Gió không hối hận và trách cứ điều gì. Có lẽ… Bản chất của Gió là cô đơn?

Sưu tầm

© 2010 – 2011, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Viết một bình luận...

38 thoughts on “Gió Yêu Ai – Bạn có biết không?

  • Girl_thu_zai92

    đọc bài viết của bạn mà tôi như được soi mình trong đó.Thấy đúng nhiều quá mà lòng buồn  trôi nổi.Nhưng quả thực bài viết đã thoát ra 1 tầm cao mới về sự cảm nhận tinh tế..nỗi lòng của  những con người cô đơn..những con người vì nhiều lý do mà họ tự biến mình thành người của  cộng đồng..

  • Bluecat_wooa_tuyet

    Tôi cảm nhận được, và tôi thấy mình trong câu chuyện đó. Nhưng tôi không
    đủ nhẫn tâm để làm tổn thương Cây. Tôi vẫn đi tìm Mây, trong khi đợi
    Đất xuất hiện để gửi gắm Cây. Có lẽ điều tôi cần hiện tại , là 1 chốn
    nào đó, cho Gió dừng chân mà không dằn vặt và hoài nghi…

  • :)

    Nếu như có một cây yêu gió nhưng không có đất mà vẫn phải vượt qua những gì gió làm với cây chỉ để xa cây thì sao? 
    Nếu như có một mây chỉ vì sợ trách nhiệm và ràng buộc mà rời khỏi cây hoặc chỉ bởi cây có một nét lạ nên gió tò mò muốn khám phá chứ không phải yêu thực sự thì sao? 
    Không phải lúc nào cũng có một đất yêu cây hết mực đâu…Trong các câu chuyện mình thường thấy luôn có một người con trai yêu và giúp một người con gái đứng lên sau nối đau…nhưng có những số phận không có được một người như thế thì sao? Họ vẫn phải đứng lên, vẫn phải sống bằng chính khả năng của mình nhưng vẫn không có tình yêu đến…Mình chưa đọc một câu chuyện nào như thế 🙂

    • Henry Long Nguyen

      bạn vui lòng để tên trong comment thay cho biểu tượng nhé, vì những comment của bạn luôn bị hê thống cho là spam và không hiển thị vì không tên đấy.

  • Nguyen Ha my

    Đừng ví anh là gió
    Vì gió vô tình không ai bắt được đâu
    Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau
    Khi gió lùa vào từng cơn đau thất thường mạnh quá
    Lòng em có nghiêng ngả
    Vì những lời yêu
    Đừng xui anh là gió
    Để suốt đời phải đỏ mắt xa em
    Mãi đi tìm một khoảng trời xanh
    Gắn nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi
    Những cơn gió suốt đời không biết tuổi
    Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi…
    GIÓ mãi mãi cô đơn!!!!!!!!!!!!!!!

  • Cobala4896

    Em đọc xong mà thấy rắc rối khủng khiếp. Yêu rắc rối vậy sao anh? Tại sao cứ phải nghĩ nhiều vậy? Nếu là em thì em sẽ yêu quý hết mọi người. Chia đều tình cảm cho tất cả. Rồi sẽ đến một buổi sáng, em thức dậy và nhận ra mình đã dành cho ai đó phần hơn trong trái tim này. Lúc đó em sẽ yêu người đó ” gần”  bằng cả con tim. ( xin giữ một chút bé nhỏ cho những lúc “yếu lòng” ) . Chắc anh cũng đã đọc qua cuốn sách ” Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi” phải không? Em sẽ sống cho hiện tại. Dù tương lai có ra sao. Có lẽ em giống mây: tinh nghịch, sắc sảo nhưng chắc chắn tình cảm của em là tình cảm của cây dành cho gió. Đừng ví anh là cây, vì anh sẽ làm cho “ai đó” mỏi mắt mong chờ. Đừng là cây vì khi ấy anh sẽ là 1 kẻ ngốc si tình. Hãy là anh. Bản chất của anh. Lúc ấy, anh không phải cây, không phải gió, không phải mây, không phải đất . Bởi vì, anh là 1 người đàn ông. Anh có thể thể hành động theo ý muốn. Hãy yêu và yêu hết mình anh nhé!

    • Henry Long Nguyen

      Thank vì chia sẻ của em. Nhưng… Nếu tình yêu đơn giản và dễ hiểu thì nó đã không đi vào thi ca, phim ảnh và tiểu thuyết với nhiều sắc thái và hình ảnh đến vậy, từ đời này qua đời khác… Tình yêu đâu phải chỉ từ 1 phía mà ra, em yêu hết mình, hết tình cảm, hết lòng với 1 ai đó chắc gì đã nhận dc như những gì mình đã cho đi.

      Nếu ko nhận dc thì đó chỉ là đơn phương. Còn nếu dc đáp trả thì hãy tận hưởng những phút giây mà mình đang hạnh phúc vì biết đâu điều đó ko tồn tại lâu dc vì nhiều lý do… Chính những điều đó làm tình yêu trở nên rắc rối, và chính cái khó nắm bắt đó làm tình yêu trở nên tồn tại và bất diệt.

      Những điều này anh có lần nhắc đến trong tùy bút: https://henrylongnguyen.com/tuy-but-nghe-gio-ben-them.html

  • Voanhtho91

    câu chuyện cảm động… nhiều khi có thể xem hành động của gió k hẳn là ích kỷ (bởi gió nghĩ cho đất và điều quan trọng là cây k0 thể sống nếu thiếu đất) còn với mây, bởi mây yêu đại dương hơn nên gió đành để may về với đại dương… gió vẫn là sự đơn độc mà thui!
    cũng bởi k0 ai hiểu gió nên gió dường như k0 thuộc về thế giới này (em thấy đc bản thân mình từ gió)
    em cũng thấy mình dường như k0 thuộc về thế giới này…
    đọc xong bài này, tự dưng nghe văng vẳng bên tai câu nói mình viết trong tác phẩm Làm dâu nhà ma
    ” Có biết vì sao gió yêu cây? Bởi nhờ có cây mà gió mới biết mình đang sống!” 

  • Hannah

    Hôm nay ngồi đọc lại bài này mình vẫn thấy thích như cái lần đầu tiên vào trang của Henry. Cuộc sống thật thú vị với những mối quan hệ…

  • Mạc Ngân Doanh Đỗ

    Ha ha ha… Càng đọc càng thấy mình giống mây :))) ko chịu nổi. Vừa đọc bài “Cánh đồng gió và ngọn cỏ” và comment nhận mình là mây xong, đọc sang bài này hơi tức đấy! ^^
    Đúng là trong mắt mọi người mây tỏ ra vô tư, lạc quan, trẻ cn nữa… nhưng mây cũg hay suy nghĩ mà, đôi khi còn nhiều hơn gió, vì mây trôi chậm, mây nhìn ngắm và ít nói ra hơn gió thôi…….. và vì mây cũng biết tỏng mọi chuyện, cả chuyện của gió và cây, nên gió cứ liệu hồn >.<
    Còn nữa, các bạn gió lúc nào cũg nghĩ thế thì cũng khổ thân mây lắm, đại dương là gia đình, là cha mẹ của mây, dĩ nhiên thỉnh thoảng mây phải về thăm nhà, về lấy lại sinh khí ấm áp chứ không thể lúc nào cũg đi theo gió được…. 😀 nhưng sau đó mây lại bên gió đấy thôi… vẫn luôn là thế…
    Xét theo hệ quy chiếu này, thì thấy có lẽ có lúc mây còn yêu đất ý, đất hiền lành và chung thuỷ quá, đất cần ai đó bảo vệ… ^^ mây cũng có lúc bao bọc lấy đất, luôn bên đất mà đất không để ý thôi, mây hoá thành cơn mưa để chạm vào đất, thấm vào suy nghĩ của đất, để chăm sóc cho cỏ cây của đất nữa….
    Haizz… chỉ mình gió cô đơn sao, mây cũng chẳng hơn gì, gió cứ đi đi, đất cứ yêu cây, cây vẫn chờ gió…
    Còn mây chắc phải tìm Mặt trời thôi! :(((
     

  • khach

    Tôi là ai: Gió, Cây, Đất hay Mây??? Nhưng có một điều chắc chắn là tôi không muốn là Gió. 

  • T2H2

    Gió tượng trưng cho sự mới mẻ, đó chính là thứ nam châm thu hút mọi người, dễ làm người ta nảy sinh tình cảm. Nhưng đó thực sự chỉ là một phút xao lòng từ phía kia không phải là một tình yêu đích thực mà gió kiếm tìm. Vả lại một tình yêu mà được xây dựng trên nỗi bất hạnh của người khác thì người trong cuộc chắc chắn cũng chẳng thể nào hạnh phúc. Biết buông tay đúng lúc để tốt cho người, tốt cho mình thì mấy ai có thể làm được như gió. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ được thời gian xoa dịu. Thà đau đớn một lần còn hơn đau đớn cả đời, đó là điều ai cũng biết nhưng vấn thế gian mấy ai sáng suốt được như thế.  Bởi bản chất tình yêu là sự chiếm hữu mà…
    Phục gió nhưng mong ước sẽ may mắn hơn gió. Cười…