[Ngụ Ngôn] Món Quà Của Sáng Tạo


Một ngày nọ, sau khi đã tạo ra con người, Đấng Sáng Tạo bèn triệu tập muôn loài đến để hỏi ý kiến về một chuyện:

– Ta muốn tặng cho loài người một món quà giá trị nhất mà ta có được. Nhưng Ta muốn không phải ai cũng dễ dàng có được nó. Vậy ta phải làm sao đây?

Rất nhiều ý kiên được nêu ra nhưng ngài không thể chọn được.
Sư tử bước lên trước và nói:

– Hãy giao nó cho tôi, tôi sẽ mang nó giấu vào những khu rừng rậm rạp nhất hay những thảo nguyên xa xôi nhất mà loài người không biết đến.

Đấng Sáng Tạo ân cần nói:
– Con của ta. Một ngày nào đó, sự bí hiểm của rừng thiêng sẽ không còn có thể đe dọa nỗi sợ trong tiềm thức đối với loài người, một ngày… thảo nguyên của con rồi sẽ nằm dưới quyền của họ.

Cá voi liền nói:
– Hãy giao nó cho tôi, tôi sẽ mang nó giấu ở tận cùng biển sâu kia. Họ sẽ khó khăn để xuống đó mà lấy vì đó không phải như trên đất liền thưa ngài.

Đấng Sáng Tạo suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Một ngày nào đó, cũng như rừng… biển sâu sẽ không còn là nơi quá bí ẩn đối với loài người nữa. Ta muốn một nơi khó khăn hơn.

Đại bàng bay đến gần và nói:
– Hãy giao nó cho tôi, tôi sẽ mang nó để giữa trời xanh kia.
Đấng sáng tạo lại lắc đầu:
– Ta nghĩ một ngày không xa bầu trời cũng sẽ không còn là giới hạn để loài người chinh phục!

Rồi bỗng nhiên Đấng Sáng Tạo mỉm cười nói:
– Ta đã nghĩ ra nơi cất giấu món quà này rồi các con ạ!

Khuôn mặt rạng ngời vẻ hài lòng khi Đấng Sáng Tạo nói:
– Ta sẽ đặt nó vào bên trong mỗi con người, chính ở trong sâu thẳm của mỗi con người là nơi món quà của ta ngự trị mãi mãi. Món quà về quyền năng vĩ đại nhất của ta: khả năng sáng tạo. Khả năng này có trong mỗi con người nhưng chỉ có những ai tin rằng mình có khả năng sáng tạo mới có thể sử dụng được nó.

 


Tôi từng viết câu chuyện này để khích lòng những thành viên có ý muốn gia nhập diễn đàn Vùng Đất Sáng Tạo – nơi ngày xưa tôi và Kenxfire từng một thời đầy nhiệt huyết với những đam mê và lý tưởng của mình. Một thời của tuổi trẻ.

Ken thì vẫn luôn hỏi: Ta là ai trong thế giới này?
Tôi thì luôn hỏi: Ta sống hay đang tồn tại?
Kết hợp cả hai ta có câu hỏi cho bài viết này:

Ta là ai, đang sống hay tồn tại trong thế giới này?

Tôi chúc mừng cho những ai có đủ vật chất không phải từ sức lao động của họ làm ra mà vẫn vung tay quá trán vào những cuộc vui thâu đêm và thác loại mà tôi nhiều đêm được chứng kiến, tôi chúc mừng cho những ai có được vị trí cao trong những công ty mà chẳng cần phải nổ lực vì vị trí đó do con ông cháu cha nên có được. Chúc mừng cho những ai vẫn chạy theo giá trị ảo để thấy mình thật đẳng cấp. Hãy cứ vui và tận hưởng điều đó đi… vì bạn rõ ràng đang hạnh phúc hơn nhiều người và cũng thật đáng thương cho điều đó…

Biến cố trong đời của mỗi người là điều không tránh khỏi, hạnh phúc cho ai có cuộc sống và cuộc đời phẳng lặng suốt những năm tháng của tuổi trẻ. Tôi không mong mình có một cuộc sống phẳng lặng quá, ít nhất là ở tuổi trẻ… bởi sự nổi loạn là cái để tôi biết mình còn được sống… chứ không chỉ tồn tại.

Một lúc nào đó bạn thấy cuộc sống thật bế tắc, mọi thứ xung quanh khiến bạn hoang mang và lạc lỏng. Cảm giác nặng nề và làm sao để tiếp tục con đường mà dường như niềm tin cũng bị mất phương hướng. Đừng nản lòng bởi cuộc sống như một bài toán khó, chỉ giải được khi tìm ra nguyên tắc. Và ở đây, trong những thời khắc cùng cực của cuộc đời. Hãy nhớ nguyên tắc của nó là: sự sáng tạo những ý tưởng.

Bởi sáng tạo là nguồn tài nguyên cơ bản của mỗi người.

Như một lần, Ken chán nản tôi đã từng khuyên: Giả sử nhắm mắt lại, và mở mắt ra cậu đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Không có gì trong tay, không gia đình, không của cải. Đơn giản là sống ở 1 nơi khác. Cậu sẽ làm gì? Hãy hỏi mình có thể làm được những gì tốt nhất. Bản năng sẽ trả lời.

Cuộc sống có thể lấy đi nhiều thứ nhưng sáng tạo là thứ luôn bên bạn. Không phải nói xui, chỉ thử tưởng tượng bạn đang giàu có. Tiền đầy nhà – vàng đầy nhà băng. Một ngày, nơi ở bị núi lửa – động đất – sóng thần dập 1 phát. Kịp mang thứ gì theo bên người không? Có thể lắm chứ, thiên tai ai biết được.

Mục đích của những bài viết trong Blog này không phải chỉ là để rao giảng những giáo lý hay để làm thầy đời cho một ai. Mục đích đơn giản và duy nhất của nó là để chính tôi… những phút ngã quỵ lại thấy mình cần một điểm tựa và cần một câu trả lời. Tất cả đều phải đúng thời điểm thì mới thật sự có giá trị.

Tôi và Ken – cả hai đều có những lúc gục ngã và chán nản. Nhưng cũng chính vì thói quen lưu giữ những gì mình nói, mình viết và chia sẽ nó mà tôi luôn tự Refresh mình ở chế độ cao nhất. Ngày xưa, tôi từng tự tin khi tuyên bố:

– Ngay cả khi mọi kế hoạch của tôi bị phá sản tôi vẫn tự hào về điều đó trước khi hướng kế hoạch của mình theo con đường khác. Không ai sáng tạo thì chúng tôi sẽ sáng tạo, không ai làm thì chúng tôi sẽ làm. Riêng tôi, tôi không tin nổ lực của mình thất bại.

Và tôi nói với chính mình một câu làm động lực để tôi tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình cho đến bây giờ, câu nói được ghi vào chương mở đầu của Codark:

– Bao giờ cũng có một con đường khi ta còn hy vọng…
Nhưng con đường đó không dành cho kẻ quá mưu tính trong cuộc sống mà dành cho những ai biết mở trái tim mình giữa thế giới bao la và hỗn độn này…

Có nhiều vĩ nhân – những người đã đi từ ý tưởng đến hiện thực. Xây dựng những điều vĩ đại cho thế giới này. Tuy nhiên, họ chỉ có thể là những người đã tạo ra một khởi đầu nhưng không phải là những người viết tiếp lịch sử của nó. Vậy ai là người sẽ viết nên lịch sử?

Không có câu trả lời chính xác, chỉ có một khẳng định: những người viết nên lịch sử là những người không đồng ý với những cái trở thành mặc định, đó là những người biết hoài nghi với những giá trị đã thiết lập những giá trị đã trở thành một định nghĩa khó thay đổi với nhiều người. Đó là những người sẽ hành động để làm thay đổi thế giới thay vì ngồi chờ nó thay đổi và đó có thể sẽ là bạn?

Đó là cách bạn trả lời câu hỏi: Ta là ai trong thế giới này.
Bởi lịch sử đó… chính là tương lai của bạn.

Cuộc sống là một trò chơi. Nó bắt bạn tồn tại và tự diệt trong cuộc chơi đó.
Vì là một cuộc chơi, cái bạn cần làm là điều khiển sao cho nó “sống” theo ý mình.

Tặng cho Ken, những người tôi quen biết và những ai thấy mình cần một niềm tin.

Henry Long Nguyen


 

© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Viết một bình luận...

6 thoughts on “[Ngụ Ngôn] Món Quà Của Sáng Tạo

  • Voanhtho91

    thật tuyệt khi được đọc bài này, anh ạ! em là 1 người luôn muốn thay đổi thế giới bằng những suy nghĩ kỳ quái và đi ngược với mọi người, hầu như người ta theo cái nào là em hay đi ngược lại bởi luôn muốn tìm ra cái mới, vì cái ý nghĩ “tại sao nó phải như vậy mà nó k0 là 1 cái khác nhỉ?” là vậy đó! em ghét những cái gọi là truyền thống, mặc định và quy chế vì em thích tự do, em mạo hiểm và luôn mong được sáng tạo ở mọi góc cạnh cuộc sống, mọi thứ khác. nhiều lúc em nghĩ rằng “mình ghét cái thế giới k0 muốn sự thay đổi này” 
    dẫu sao thì anh cũng là “triết gia” thú vị, những điều anh ghi, em hiểu, rất hiểu và thích nó ngoài ra nó còn giúp em nhận ra thêm nhiều thứ mới mẻ nữa.
    mong anh sẽ còn cho ra nhiều bài giống như vậy, anh nhé, chúc anh sức khoẻ và thành công!

  • Lannhi298

    Em nghĩ đã đến lúc mình có người để đồng hành cùng rồi , người đó chính là anh đấy!
    anh mang lại cho e một cảm giác thật thân quen nhưng cũng thật mới lạ (trong những suy ngẫm), và cũng có chút j hoài nghi nữa , nhưng e nghĩ hoài nghi một chút cũng tốt , nó là động lực để mình tìm hiiểu một ai đó hay một thứ j đó … và khi ko còn nghi ngờ, mọi chuyện sẽ  kết thúc.

    • Henry Long Nguyen

      🙂 Còn anh thì không hiểu chữ “đồng hành” của em là sao hết vì anh thì hiện tại không có ý định hợp tác gì với ai hết (trong phạm vi công việc). Cho nên nếu em cần làm dự án gì đó, có thể em sẽ cần tìm 1 đối tác khác.

      Hoài nghi, ở mặt tích cực là 1 phẩm chất tốt. Nhưng trong blog này, và cũng như trong phạm vi bài viết – anh tặng cho người anh em của mình, tặng cho bản thân mình vì khi mất định hướng có thể nghiễn ngẫm lại các giá trị xưa cũ. Nó không có mục đích giáo huấn hay chỉ bảo ai hết nếu họ không cảm thấy cần thiết.

      Những bài viết ở đây như một Duyên lành – gặp và đồng cảm – cho nên anh chưa từng có ý định xa hơn để khiến ai đó hoài nghi anh là kẻ thế nào vì nó chẳng mang lại lợi ích gì cho họ – và việc anh làm cũng không tác hại gì cho mọi người.

      Và vì thế việc em nghi ngờ anh bởi điều gì đó không rõ ràng… thì rõ ràng là nó chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Dù sao thì comment của em cũng làm anh chú ý 😀 – Cảm ơn em.

      • Lannhi298

        cám ơn anh đã comment lại cho em! điều đó làm em rất vui đấy^^
        em nghĩ ” đồng hành” ở đây tức đồng hành trong những suy nghĩ , cảm nhận , trong đời sống tinh thần, nơi mà ta có thể dc chia sẻ những điều mà mình quan tâm hay vướng mắc. Đọc những bài viết của anh em thấy đâu đó hình ảnh của chính mình ,như là được đồng cảm mà ko phải dễ dàng mình có được trong cuộc sống xung quanh và diều đó thật tuyệt vời! Lại có những bài viết khiến em củng cố vững chắc hơn nhưng niềm tin, những điều mình cho là phải, hay cũng có thể là gợi ra những chân trời mới, những điều mình chưa biết hay còn thiếu sót (mà chắc chắn là nhiều nhiều lắm :)) … nên em gọi đó là sự đồng hành.
        Thật ra thì em cũng mới biết đên anh, nhưng ngay từ đầu anh đã để lại ấn tượng cho em rằng chắc hẳn đây phải là một người rất hiểu biết , sâu sắc và coi trọng những giá trị thực ,em đã rất khâm phục anh đấy 🙂 và em đang muốn tìm hiểu thêm về anh đây!
        còn nghi ngờ… em luôn nghĩ sự phát triển luôn dựa trên sự nghi ngờ, sự phản biện lại, không có sự tin hoàn toàn ngay từ đầu, nếu có thì đó cũng là sự tin tưởng mong manh và hời hợt mà thôi, nó không thể vững chắc và kiên định được.
        Em yêu một người , rất rất yêu là đằng khác, em nghĩ đó là tình yêu đích thực cho dù nó là loại tình cảm j đi chăng nữa ( tình yêu vốn dĩ rất đa dạng mà anh ^^). Và  tình yêu của em cũng phất triển dựa trên sự hoài nghi này… khi có một sự hoài nghi xuất hiện, sau đó qua thời gian và tìm hiểu sẽ có một điều j đó chống lại sự hoài nghi đó và nếu nó chiến thắng thì mối  nghi ngờ sẽ dc xóa bỏ , lúc đó ta yêu và tin tưởng người ấy thêm một chút, cứ như vậy niềm tin dc đong đầy và khoảng cách giữa ta và họ được kéo gần lại hơn, nhưng đừng tưởng như vậy là kết thúc, sự hoài nghi vẫn luôn tiếp tục mãi… cho đến bây giờ dù cho em yêu người ấy hơn chính bản thân mình nhưng sự nghi ngờ vẫn luôn còn và em vẫn tiếp tục yêu, tiếp tục tìm câu trả lời cho những hoài nghi đó. Nghi ngờ chỉ kết thúc khi ta mất niềm tin hoàn toàn ở một người, ta không muốn tìm hiểu về họ nữa mà thôi . Nói chung, theo em nghĩ , niềm tin và sự nghi ngờ luôn đồng hành với nhau trong sự phát triển anh ạ.

  • V. Trang

    Nói ngắn gọn là em muốn cảm ơn người đã sáng tạo và chia sẻ…
    Nhưng em thực sự thấy rất khó khi bản thân ko có khả năng gì, bản thân ko tốt, ko tự tin, ko bình yên làm sao có thể tạo cảm giác an toàn cho người khác chứ. Khi mà ko biết đích đến thật sự là khó khăn làm sao

    • Henry Long Nguyen

      Khả năng sáng tạo của riêng bản thân có liên quan gì đến việc tạo cảm giác an toàn cho người khác đâu em? Nếu em tự nhận mình chẳng có khả năng gì đó là do em thôi – em thật sự thấy mình vô dụng và không có 1 tí năng lực gì nổi trội và chẳng có gì để đam mê, để làm và cống hiến?

      Nếu em tự thừa nhận điều đó – hãy tìm hiểu nguyên nhân là do đâu mà em trở thành như thế – do gia đình – nền giáo dục hay xã hội. Việc của em là tự hỏi điều gì làm em thích thú và sẵn lòng bỏ thời gian cho nó – nếu đó là điều tích cực hãy chú tâm suy nghĩ làm cách nào để phát triển điều đó trở thành năng lực có thể nuôi sống chính em – còn như vẫn bết ắt thì chịu. Người không tự cứu mình thì không có thần thánh nào có thể cứu đâu em.