[Suy Ngẫm] Một Ly Sữa – Một Nụ Cười


Nếu tôi hỏi: Bạn có tin vào cổ tích không?

Tôi nghi ngờ rằng mình sẽ được đáp trả bằng một cái nhìn kỳ lạ hoặc kinh ngạc hoặc một câu đại loại bảo rằng “dở hơi à?”

Tôi không lên án hay chê bai gì về một điều hiển nhiên rằng khi chúng ta lớn thì chúng ta thực tế hơn bọn trẻ con vì thật tế là tôi chỉ hỏi thế thôi chứ tôi  cũng chẳng tin vào cổ tích.

Và tôi càng tin hơn rằng những người tốt đúng nghĩa họ cũng chẳng bao giờ chờ đợi một phép màu nào đến với mình, chẳng bao giờ đòi hỏi cuộc sống phải đền đáp lại những gì họ đã cống hiến, đã cho đi.

Ấy vậy mà, cổ tích lại xuất hiện ở một góc độ khác. Phép màu xuất hiện ngay cả khi nhân vật chính cũng chẳng ngờ tới, chẳng hay biết…

Tôi nhớ… Nhà văn Andersen – người chuyên viết truyện thiếu nhi, nổi tiếng qua những câu chuyện: Cô Bé Bán Diêm, Bộ Quần Áo Mới Của Hoàng Đế, Chú Lính Chì Dũng Cảm… cũng từng nói:

“Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do chính cuộc sống viết nên.”

Henry Long Nguyen

Hai câu chuyện nhỏ dưới đây, một chuyện là do chính tôi dịch  – một chuyện là tôi sưu tầm. Nếu bạn phát hành lại câu chuyện đầu tiên, vui lòng ghi rõ nguồn.

Một Ly Sữa

Vào một ngày kia…

Cậu bé nghèo thường bán hàng rong ở xung quanh các dãy nhà trong khu phố để kiếm đi học. Trong túi chỉ có vài đồng tiền lẻ mà lúc này thì cậu bé rất đói. Nên cậu đành liều gỏ của một nhà gần đấy để xin chút thức ăn.

Khi cánh cửa mở ra, cậu thoáng chút ngượng ngùng và bối rối vì thấy một cô bé trạc tuổi mình xuất hiện. Và thế là, thay vì xin một chút thức ăn thì cậu chỉ dám xin một ly nước.

Cô bé trông thấy cậu có vẻ mệt mỏi và đói nên thay vì đem ra một ly nước như lời cậu thì cô đem ra một ly sữa lớn. Cậu bé uống nó một cách ngon lành và thưởng thức như lần đầu cậu được nếm thứ nước ngọt ngào và dậy mùi hương đến vậy. Uống cạn, cậu mới rụt rè hỏi:

– Mình nợ bạn bao nhiêu tiền?

– Bạn chẳng nợ mình điều gì cả? – Cô bé ngây thơ đáp. – Mẹ mình dạy, không nên đòi hỏi người khác phải đền đáp khi làm một việc tốt. – Nói rồi cô bé mỉm cười.

Lúc này, Howard Kelly (tên của cậu bé) cảm ơn và tiếp tục công việc hàng ngày của mình, nhưng báy giờ trong lòng cậu cảm thấy tự tin hơn và cơ thể cũng cảm thấy khỏe khoắn trở lại. Cậu có lòng tin hơn về lòng tốt của con người, điều đó giúp cậu sống có nghị lực không đầu hàng, không từ bỏ, mạnh mẽ vượt qua số phận.

Nhiều năm sau, cô gái tốt bụng mắc phải một chứng bệnh lạ  nguy hiểm. Nhiều bác sĩ trong vùng đã cố hết sức nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm, nên họ đành chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị.

Trong số các bác sĩ tham gia buổi hội chuẩn hôm ấy có tiến sĩ Howard Kelly. Khi nghe đến tên và địa chỉ của bệnh nhân, mắt anh sáng lên rồi đi thẳm đến phòng bệnh nhân và không mấy khó khăn… anh nhận ra cô gái tốt bụng ngày nào ngay lập tức.

Anh quay trở về phòng hội chuẩn và đề nghị mình sẽ trực tiếp đảm nhận ca bệnh này. Anh đã làm hết sức mình để cứu sống cô. Sau một thời gian khá dài, cuối cùng thì việc chữa trị cũng mang lại kết quả tốt đẹp, cô gái đã khỏi bệnh hoàn toàn.

Trước khi tờ hóa đơn thanh toán viện phí được gởi đến cô, Howard Kelly đã viết lên đó vài dòng chữ gì đó. Cô gái hồi hộp không dám mở tờ hóa đơn vì cô tin chắc rằng mình sẽ phải làm việc ròng rã cả đời cũng khó mà kiếm đủ để trả số tiền khổng lồ này.

Cuối cùng cô cũng can đảm nhìn vào tờ hóa đơn để rồi ngỡ ngàng, đó là một tờ giấy ghi dòng chữ:

“Hóa đơn đã được thanh toán… bằng một ly sữa.”

Ký Tên
Bác sĩ Howard Kelly

Câu chuyện có thật – Howard Kelly (1858 – 1943) – Một trong 4 sáng lập viên thành lập Học viện nghiên cứu Y khoa Ung Thư – Đại Học Johns Hopkins lừng danh đầu tiên của đất nước Mỹ.

Bản Gốc: A Glass Of Milk
Biên Dịch: Henry Long Nguyen

Một Nụ Cười

Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, chỉ đơn giản là cô đang vui, là yêu đời, là  thế thôi.

Nụ cười đó làm cho anh ta cảm thấy phấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho người ấy một lá thư cảm ơn.

Người bạn này vui sướng vì nhận được thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi, sau bữa trưa anh boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn.

Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quá lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm sau chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ.

Người ăn mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy một chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về để sưởi ấm cho nó.

Chú chó rất vui mừng vì được cứu khỏi một đêm lạnh giá. Đêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhà dậy và cứu tất cả mọi người thoát chết.

Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài ngưởi.

Tất cả là nhờ một nụ cười.

* Có người nói đứa bé ấy chính là Louis Pasteur sau này – nhưng câu chuyện này chưa được xác nhận là có thậtcó thể chỉ là hư cấu.

© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to hin Cancel reply

4 thoughts on “[Suy Ngẫm] Một Ly Sữa – Một Nụ Cười