[Truyện Ngắn] Thần Thoại Một Ngày Mưa


Trời mưa nặng hạt, con đường nhão nhoét dính bết lấy bánh xe gỗ. Cỗ xe ngựa có thùng xe phủ bạt lặc lè nghiêng đổ xiêu vẹo lết theo con đường. Vệt bánh xe ngày càng sâu hơn sau từng mét mà con ngựa già nhích tới phía trước. Ông lão đánh xe cố gào lên trong tiếng mưa rơi nhưng cả tuổi của ông, của con ngựa … lẫn cỗ xe đều thất thủ dưới cơn mưa trút nước. Cỗ xe vẫn ì ạch tiến lên nhưng trông cái cách di chuyển của nó thôi người ta cũng dễ dàng mường tượng ra nó  sẽ thế nào nếu vỡ bung ra từng mảng trong mưa.

Ấy thế mà… bằng một cách nào đó, rất chậm và đầy kì lạ nó vẫn cứ từ từ tiến tới. Người lái xe ngồi ghế trước mặc cho cơn mưa táp vào mặt đau rát, mặc cho bộ đồ rách vá chằng vá đụp ướt lướt thướt cho tới tận đáy mông quần. Lẽ ra vào những lúc như thế này ông ta sẽ chui vào thùng sau chỉ thò hai tay ra mà điều khiển ngựa hoặc tạt vào dưới một gốc cổ thụ nào đó mà đánh một giấc bên dưới tấm bạt thủng lỗ chỗ như sao trời.

Ấy thế mà… hôm nay ông không làm như vậy. Có thể là một cơ duyên tình cờ và đầy run rủi: thùng xe của ông lúc này đầy nhóc người. Ông gặp họ ngay lúc trời bắt đầu đổ mưa. Tất nhiên là lúc đầu họ không ngồi chật trong thùng xe như thế.

Ngay khi chuyến tàu về đến ga xép nhỏ nơi mà lần đầu ông thấy họ – họ không ngồi trong xe của ông. Lúc đó, ông có nhảy xuống mà quỳ sát đất họ cũng chẳng bao giờ ngồi vào xe của ông. Vì đơn giản, lúc đó trời còn nắng ráo và họ thì lại muốn bách bộ tới thị trấn để tận hưởng cái không khí đồng quê.

Đấy là họ nói thế chứ ông thì nghĩ cái không khí sặc mùi phân ngựa với cức bò thì có quái gì mà tận hưởng. Nhưng không sao dù gì thì ông cũng không thể hiểu được những gì mà họ nói và họ thì cũng chẳng thèm ngó ngàng tới ông lão đánh xe như ông.

Ấy thế mà… Bằng một cách nào đó đầy ngạc nhiên và thú vị trời bỗng đổ mưa. Tất nhiên là lúc đầu trời không mưa to thế này. Lúc đầu mưa lâm thâm rả rích hạt mưa nhẹ như bụi phấn hoa bay lả tả trong không gian… đẹp như lời anh chàng điển trai có mái tóc bồng bềnh nói:

“Một dải tinh vân trong điệu luân vũ của mùa xuân!”

Vào lúc đó ông đánh xe hoàn toàn không nghe thấy những lời như thi ca đó vì ông bận dựng khung và phủ bạt lên thùng xe để đón trận “mưa thiên thạch” sẽ đến sau khi “điệu nhảy của tinh vân” kia kết thúc.

Và như vậy là chẳng mấy chốc cái thùng xe cũ đầy mùi khoai tây đó chật ních người vì ông lão vốn chẳng mấy khó khăn và hơn nữa ông rất thích giúp người khác. Thùng xe của ông vốn không phải loại lớn nhưng cũng không nhỏ gì. Ông từng chở ba con lợn và bốn tải khoai tây an lành tới tận chợ.

Ấy vậy mà… bằng một cách nào đó đầy khó chịu và dở hơi. Nó không chở nổi bốn người đang ngồi phía sau. Cũng chẳng có nhiều ngạc nhiên nhưng cô thiếu nữ mà theo nhận xét của ông lão thì cô thuộc loại người vô cùng xinh đẹp có thắp đuốc mà tìm khắp xứ quê mùa này thì cũng chẳng bao giờ thấy được. Chỉ có điều cô hay nhăn nhó và khó chịu với những gì xung quanh mà thôi.

Cô quát thẳng vào mặt ông già rậm râu đi cùng là tại sao lại ngu đần đến nỗi dẫm thẳng vào bộ váy trắng của cô như thế. Rồi tại sao lão dám ngồi cạnh cô với cái miệng đầy mùi rượu, tại sao thế này và rất nhiều các tại sao khác. Và sau rất nhiều những tại sao như vậy ông lão đánh xe buộc phải hỏi tại sao mình còn ngồi đây mà không lên hẳn ghế trước để rộng chỗ cho thùng xe.

Và thế là cô nàng xinh đẹp với bộ váy trắng một mình ngồi chiếm nửa thùng xe ép ba người còn lại vào một góc. Và sự tình sẽ tiếp diễn như thế cho đến thị trấn nếu như anh chàng tóc bồng bềnh không “buột miệng” đọc lên một bài thơ tả về cái mạnh mẽ xen lẫn yếu đuối của cơn mưa ngoài kia.

Sau khi bài thơ kết thúc anh ta lập tức phải ngồi nghe một loạt những câu tại sao của cô nàng. Nhưng thật may những câu đó là tại sao anh không lại đây, tại sao không ngồi cạnh em, tại sao anh không làm thơ về em… và rất nhiều tại sao khác nữa.

Phía thùng xe có bốn người cả thảy, trong khi cặp ” trai tài gái sắc” ngồi tặng nhau những vần thơ có cánh và phổ trong trái tim của thiên thần thần thì ông già râu rậm cặm cụi uống hết chai rượu và ăn hết miếng này tới miếng nọ lôi từ trong cái ba lô ra.

Lúc này phía bên ngoài cái lạnh giá của mưa thấm vào dạ dày của ông lão khiến lão đói cồn cào và thèm một ngụm rượu tới nôn nao. Nhưng lão ngóng mãi chẳng thấy người ta đả động gì tới việc ăn cùng thì lão cũng đành bấm bụng. Có lẽ lão nghĩ là thức ăn thành phố sẽ chẳng hợp với mình hoặc cũng có thể là lão nghĩ khác.

Người cuối cùng ngồi trong một góc là một cậu trông bệnh hoạn ốm yếu và đầy thất bại. Cậu chẳng làm thơ cũng chẳng ăn uống gì hết. Thế nên cũng chẳng có gì để kể ngoại trừ việc chốc chốc cậu lại nhìn lên trời và thở dài buồn bã. Cỗ xe ì ạch đi tiếp và những người bên trên, bên ngoài và bên trong nó đã bắt đầu nghĩ đến một cái gì đó ấm áp và khô ráo ở thị trấn.

Ấy vậy mà… bằng một cách nào đó. Chẳng biết  vì sao cỗ xe tội nghiệp đó lao vào vũng lầy, con ngựa già tội nghiệp cố hết sức cũng chẳng thể nào nghe theo lời chủ mà kéo cỗ xe ra khỏi nơi đó. Có thể vì nó quá già yếu hoặc rất có thể vì nó không thể nghe được lời ông chủ bởi nó bị át đi trong tiếng gào thét của cô nàng xinh đẹp.

Trong lúc xe lao vào hố lầy, có ai đó đã vô tình dẫm lên váy của cô làm nó rách một đường chạy dài tới hông. Cô ta giãy nảy lên như phải bỏng và nếu có nhiều người mà chứng kiến cái cảnh bấy giờ thì hẳn sau này họ sẽ nói là giãy nảy lên như ” rách váy”.

Lúc đó xe lật nghiêng sang một phía vì một bánh trước thụt sâu vào hố bùn. Nhưng có lẽ chẳng sao vì những người phía sau xe vẫn ăn uống, gào thét, nịnh bợ, ợ hơi, làm thơ …

Ông lão nhảy xuống khỏi xe. Bùn ngập tới mắt cá trong thời tiết này đến ếch cũng dễ chết ngộp như chơi chứ chẳng đùa. Con ngựa già bị sức nặng của chiếc xe kéo giật lại khi xe sa vào hố bùn. Càng xe thúc vào bụng nó cào rách một đường tuy không sâu nhưng cũng chảy máu lênh láng. Ông lão vỗ về con ngựa rồi đi vòng qua cái bánh xe.

Hiển nhiên là cái bánh xe không cần vỗ về nhưng nó rất cần lôi lên khỏi vũng lầy đó.

Lão cố sức.
Lần thứ nhất.
Lần thứ hai…
Rồi lần thứ bao nhiêu lão cũng chẳng rõ…

Ấy vậy mà… cỗ xe chết tiệt thảm hại đó vẫn ỳ ra. Buông một cái thở dài lão kéo lại hai bên vạt áo đã mất hết cả khuy rồi vòng ra phía sau.

Phía sau thùng xe anh chàng tóc bồng bềnh đã sắp thuyết phục được cô gái rằng cái vết rách đó chính là một kiểu váy mới mà nhờ cô nó sẽ sớm trở thành thời thượng trong nay mai. Cô gái thì vẫn làu bàu nhiếc móc lão say rượu vì cô nghi là lão đã giẫm rách váy của cô. Lão say vừa uống vừa cười khẩy và nhổ nước bọt sau mỗi lời cô gái nói ra.

Có lúc lão cũng chửi lại bằng những lời thô tục rồi lại cười phá lên khiên cô nàng cáu tiết. Thùng xe phía sau vẫn vui như lễ hội chẳng hề ngoa.

Ấy vậy mà… khi bóng lão đánh xe tội nghiệp xuất hiện ở cửa khoang thì ai nấy im bặt, ngượng ngùng, hắng giọng, quay mặt đi… thậm chí họ làm thế trước cả khi lão mở miệng nhờ giúp đỡ.

Cặp mắt tội nghiệp đó thấy hết cả những cử chỉ đó trong cơn mưa, trong bóng chập choạng dưới lớp vải bạt. Mắt lão trũng xuống sâu và tối hơn dường như lặn mất trong cái hốc mắt nhăn nheo mà thời gian vẽ lên cho lão. Lão cúi xuống nhìn đất. Bùn ngập tới mắt cá mưa rào vẫn xối xả đập bong bóng nước vỡ ra hàng vạn cái màu đất bùn. Bẩn thỉu.

Lão quay đi. Lời nói không ra khỏi cổ họng vì nó ứ nghẹn lại trước những gì mà con mắt đã thấy.

Ấy vậy mà… ngay lúc đó cái bóng gày gò khẳng khuyu lao ra khỏi chỗ ngồi. Hắn ta nhảy ra ngoài mưa. Bộ quần áo mới sạch sẽ lập tức biến thành một mớ giẻ ướt nhơ nhớp. Hắn tự động đi tới chỗ bánh xe. Ông lão và hắn chẳng ai nói lấy một lời. Nhưng trong mắt ông có lẽ mặt trời cũng chỉ sáng gần được như lúc đó.

Họ cố gắng.
Một lần.
Hai lần và ba lần.
Sau lần thứ ba thì cái bánh xe đã nằm ngoài vũng lầy và bình an vô sự.

Cỗ xe đi tiếp hắn ngồi cạnh ông lão trên băng ghế trước. Mưa xối vào mặt vào người cuốn trôi dần bùn trên người hắn. Chốc chốc hắn lại nhìn lên trời rồi thở dài.

Mây đen vẫn kín đặc báo hiệu rằng chẳng có dấu hiện nào trời sẽ tạnh mưa trước buổi chiều.
Nước mưa nhỏ giọt trên mặt hắn, đọng trên sống mũi rồi lại lăn đi rơi đâu mất.

Còn đường tưởng dài như vô tận tưởng như vô tận cuối cùng cũng dẫn đến thị trấn. Dưới hàng hiên của quán trọ những người khách lần lượt xuống khỏi thùng xe. Và sau khi an tọa trên nền gỗ khô và cao ráo của quán trọ, họ lần lượt tỏ ra trách móc rằng tại sao ông lão không nhờ đến sự giúp đỡ của họ. Rằng nếu ông ngỏ lời họ luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu ông ngỏ lời, rằng… nhưng thôi những lời như thế nghe hoài ấy mà.

Lần lượt từng người biến mất sau cánh cửa nhà trọ. Có lẽ trong số họ chẳng ai nhớ ra một điều cơ bản nào đó chẳng hạn như…

– Cảm ơn!

Hắn nói với ông đánh xe sau khi những người kia đã đi hết, hắn mất thời gian hơn vì còn phải kiếm chỗ rửa cho sạch tay trước khi sờ vào túi hành lý và gột bùn ở đôi giày trước khi bước vào nhà trọ.

Đấy là câu đầu tiên hắn nói với lão đánh xe kể từ khi cả hai gặp nhau. Có vẻ hắn không thích nói. Các nếp nhăn trên đuôi mắt và khóe miệng ông lão đánh xe nở một nụ cười hiền từ. Ông gọi với gã thanh niên gày gò khi hắn bước lên bậc tam cấp.

– Nếu cậu có một điều ước cậu có muốn gì không?

Gã dừng lại một lúc trên bậc thềm như để xác định cho rõ có đúng là hắn vừa nghe thấy cái hắn vừa nghe hay không rồi hắn đi tiếp.

Ấy vậy mà… hắn quay lại phía ông lão nhưng không nhìn ông mà nhìn trời. Có vẻ như hắn đã quá xa với cái tuổi để tin vào điều ước, quá ướt và lạnh để nói đùa. Ông lão nhận ra điều đó tức thì, lần này lão hỏi gã thanh niên gầy gò:

– Cậu có cần tôi giúp gì không?

Một câu hỏi bình thường nhưng có điều gì đó thật khác thường đang xảy ra, hắn rất muốn nói với ông rằng: “Tôi rất muốn cô ấy hạnh phúc!” Và suy nghĩ đó được diễn đạt thành lời nói thành:

– Nếu được thì ông chở dùm chút nắng tới nhà thờ, chiều nay có một cô gái rất xinh đẹp sẽ làm lễ cưới. Tôi muốn thấy cô ấy hạnh phúc trong bộ váy cưới.

Gã mỉm cười với ông lão, hắn nghĩ rằng câu nói đùa đó sẽ khiến cả hai cùng cười được sau chuyến du hành trong bùn đất… Nhưng ông lão nhìn gã với vẻ mặt đầy nghiêm túc:

“Cậu chỉ muốn thế thôi sao?… Hãy thử… Một điều gì đó cho riêng mình…”

Ông lão gợi ý. Gã ngạc nhiên vội xua tay giải thích.

“Không… tôi thực sự chỉ muốn thế, nhưng tôi chỉ nói đùa thôi mà lão đừng quá nghiêm túc như vậy.”

Hắn nói như bâng quơ rồi đưa mắt nhìn ông lão khẽ thở dài một tiếng.

Ông lão lên xe thúc ngựa đi sau khi gã con trai khuất bóng sau cánh cửa nhà trọ. Cỗ xe kẽo kẹt lại nhích từng chút trên con đường lầy lội. Lão đánh xe tội nghiệp bây giờ đã chui vào phía thùng sau dù cho lão đã ướt như chuột lột. Sợ dây cương buộc vào thành xe để mặc cho con ngưa muốn đến nơi đâu nó thích. Hai tay kéo thêm vạt chiếc áo khoác sờn rách sát vào bên mình lão nói bâng quơ:

– Nắng đẹp và trời ngát hương hoa!

– Vâng! Sẽ như thế… Thưa ngài!

Đâu đó văng vẳng trên nền mây xám câu trả lời của thiên sứ trong veo như tiếng băng tan. Rồi mây đen thưa dần nắng vàng len lỏi xuống với mặt đất. Nắng khẽ buông mình thả vào không trung ánh sáng và sự ấm áp hiền hoà.

Cỗ xe ngựa cũ lại đều đặn lăn bánh trên đường.
Tiếng kẽo kẹt của bánh xe vọng lại văng vẳng,xa, xa dần rồi mất hút.
Mây tan và nắng lại lên.

Tác Giả Kenxfire

*** Một sáng tác khá nhanh và vội của cậu đấy Ken! Tuy nhiên một phần tôi thích ý tưởng và phong cách ngụ ngôn như thế cho nên tôi biên tập lại câu cú, đổi tựa và sửa vài lời thoại, cố gắng giữ văn phong và cả những suy nghĩ mông lung… cái bản thào này sau khi qua tay tôi đã thay đổi diện mạo đến 70%… ra hình ra dáng hẳn hòi… vậy đề tên ai vô phần tác giả đây Ken hả 🙂

© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Lê Hà Cancel reply

7 thoughts on “[Truyện Ngắn] Thần Thoại Một Ngày Mưa

  • Lê Hà

    Ngụ ngôn thì thường phải ngắn gọn, khúc chiết, ý tại ngôn ngoại! ^^ em nghĩ thía!

  • Lê Hà

    Em nghĩ câu chuyện nào, từ truyện ngắn đến tiểu thuyết…trừ những chuyện đơn thuần chỉ để cười, để giải trí, thì câu chyện nào cũng có ẩn ý của nó hết! nên có thể ghi là truyện ngắn, không cần phải sợ người đọc không hiểu được cái ẩn ý rồi mình phải ghi thêm chữ ngụ ngôn! ^^
    Chữ ngụ ngôn là rất hay, nên chăng không cần phải lạm dụng nó, để câu chữ tự toát lên những ý nghĩa, người đọc có thể tự tìm cho mình những ngụ ngôn riêng!
    Hj, nhưng mà cuộc sống phải tự sơn cho mình những màu khác khác tí với người xung quanh phải ko a! nên đây chỉ là ý kiến vui vui của em thôi, anh đừng để ý he, bởi em cũng tìm thấy một số ý nghĩa ở ngôi nhà của anh!
    “tobe or not tobe” ^^ chúc anh vui!