[Truyện Ngắn] Hành Trình Của Cánh Bướm!


Nói qua một chút về truyện ngắn này, đây là truyện sưu tầm có tựa gốc là Em Muốn Ngủ Với Anh… thật ra cái tựa cũng chỉ là giật gân thôi nhưng một số người nghiêm túc sẽ thấy phản cảm mà bỏ qua nội dung nên tui đặt lại. Dù vậy tui vẫn giữ cái tựa gốc trong Link. Nhìn chung, nếu bỏ qua không xét nét văn phong – cách viết – cũng như nghệ thuật thì nội dung phải nói là khá lôi cuốn.

Mà những ai từng theo dõi Blog Gió Thiên Đường thường xuyên thì biết rồi đấy: Ở đây, tôi không quen giới thiệu những cái làm mất thời gian của người khác. Truyện này thì lưu truyền trên mạng lâu rồi, nhưng tuyệt nhiên chẳng biết tác giả.Tuy nhiên tôi đoán tác giả là một cô gái.

Phiên bản này, tôi đã biên tập lại câu cú và lỗi chính tả. Và điều khác hơn và sâu hơn là tôi xin lỗi tác giả trước (nếu bạn có thể xác nhận tại trang này) vì đã điều chỉnh lại đoạn kết và một vài chi tiết của truyện. Tuy nhiên việc làm này tôi đảm bảo không làm thay đổi nội dung cũng như kết cấu câu chuyện mà chỉ nhằm đem đến mộtsu sự rõ ràng hơn so với bản gốc và dĩ nhiên tôi mô phỏng lại luôn cái văn phong lộn xộn mà tác giả dùng xuyên suốt câu chuyện này.

Bởi vì, văn phong của tôi thì lúc nào cũng mang màu sắc Fantasy (yếu tố kỳ ảo – huyền bí) và tôi nhận thấy nó khá phù hợp cho đoạn kết có sẵn của tác giả vì bản gốc những khung hình chuyển quá đột ngột làm cho nhiều người phản hồi rằng không hiểu về đoạn kết. Và một lần nữa tôi đảm bảo sự thay đổi một chút trong phiên bản chỉnh sửa này mang đến một góc nhìn tích cực hơn, dễ hiểu hơn.

Và câu chuyện này nói về điều gì?
Trước tiên: Cuộc sống là gì, nó đơn giản hay phức tạp?

Mỗi người có một đáp án cho mình, mỗi người chúng ta tự định nghĩ theo kiến thức và suy nghĩ cá nhân. Nếu nó đơn giản tại sao vẫn có người muốn tìm đến cái chết khi tuổi đời còn phơi phới? Nếu ta bảo đời phức tạp sao vẫn có người chinh phục nó thành công?

Tâm lý con người, nhất là giới trẻ đối với cả những nhà tâm lý học thì đó cũng còn là một trong những khu rừng bí hiểm chứ chẳng chơi. Cuộc sống là cởi mở hay bế tắt điểm chung cũng bắt nguồn từ tâm lý mà ra. Và tôi cũng muốn rằng với câu chuyện này, mỗi người một cách nghĩ, mỗi người chúng ta tự có cảm nhận riêng cho mình…

Tôi thích câu chuyện này vì nó có nhiều đoạn thoại tương đối khá. Khá ở đây không phải là vì nó cao siêu mà là vì có đôi lúc chính tôi (hay chúng ta) vẫn thường quên những điều đơn giản:

Cuộc sống là sự thật, mà sự thật thì thường gai góc và khó chấp nhận.

Henry Long Nguyen

* Hình minh họa sử dụng tác phẩm Rainbow của bé TuyetDinhSinhVat ^^


Phần Một

8h Tối của một ngày nào đó!

– ”Hehe, bắt được anh rồi nhé! ” – Cô bé chạy đến và kéo anh ra ngoài.  – ” Anh này, em có chuyện cần nói với anh “.

Ngoài cổng quán rượu sáng và ít ồn ào hơn. Giọng của một cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy liền màu trắng, cái áo khoác lửng màu đỏ ớt, một cô bé khá là sặc sỡ.

– Anh này, anh sẽ ngủ với em chứ? Em sẽ miễn phí cho anh…
– Gì hả em?

Môt anh chàng khá cao, cao hơn hẳn cô bé một cái đầu một phần tư, mặc dù cô mang đôi giày có khi phải đến chục phân là ít. Trông anh ta có vẻ to con và cơ bắp. Anh ta mặc một cái áo màu đen, hơi bó sát và quần bò đen. Rõ ràng là anh ta đang giả vờ, vì đến ông trông xe ngồi cách đó 5 mét còn nghe thấy rõ đến từng từ, thế mà anh ta còn hỏi lại.

– Anh sẽ ngủ với em chứ? Em sẽ không lấy tiền đâu mà. Chỉ hôm nay thôi.
– Ôi, haha… Anh không đùa đâu… Em về mà ngủ với mẹ ấy… Thôi anh vào đây…

Anh ta cười lớn, lộ cái răng khểnh dễ thương giống Đăng Khôi.

– Ơ, anh đừng đi mà, em nói thật đấy! – Cô bé níu tay anh ta – Nghiêm túc đấy, anh ạ. Anh sẽ ngủ với em chứ?

Anh ta thôi cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc, hơi cúi đầu xuống và dí sát vào mặt cô bé.

Có vẻ anh ta cũng uống được kha khá rồi, hơi thở nhiều mùi rượu.

– A! Nghiêm túc? … Vậy em nói đi… Tại sao đòi ngủ với anh….
– Ơ ơ…. Em đang hỏi cơ mà… Ai cho anh hỏi ngược lại. Anh phải trả lời trước chứ. Anh sẽ ngủ với em chứ? _Cô bé nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
– Ừ, vậy câu trả lời là không. Em hài lòng rồi chứ. Mặt em đáng nghi lắm. (Cười gian)
– Sao?… Sao lại đáng nghi? – Cô bé ngơ ngác.
– Định lừa anh làm bố cái thai hở? – Anh cười hề hề – Trông mặt anh hơi ngố tí thôi, chứ anh không ngu…
– Không… Không phải thế…
– Không phải thế tại sao tự nhiên đòi ngủ với anh? – Anh ta lại cúi suốt dí sát vào mặt nó.
– Tại vì… tại vì…. vì em thích anh….
– Thích anh… Thích anh… haha… Vậy anh tên là gì? – Vẫn dí sát và phả hơi rượu vào mặt nó.
– Hơ… Tên là gì thì làm sao em biết được…. – Nó gãi đầu gãi tai.

Nó nhớ lại vài phút trước đây.

Click Để Hiển Thị Nội Dung Được Ẩn – Show ▼

———-o0o———-

Phần Hai

Một buổi sáng mùa xuân. Những ánh nắng len lỏi từ khung cửa sổ, tràn vào căn phòng nhỏ sơn toàn màu hồng. Nắng ùa cả lên giường, nơi có một cô bé đang ngủ. Nắng nhảy nhót trên đôi mắt khẽ nhắm hờ của cô bé khiến nó giật giật.

” Khỉ thật, tối qua ngủ lại quên đóng cửa sổ “

Cô bé cảm thấy ngày hôm nay sẽ là một ngày tốt lành đây, mặc dù trong người vẫn còn rất mệt. Trên chiếc bàn học bằng gỗ ép, nơi chiếc điện thoại nhỏ màu bạc treo lủng lẳng đủ thứ trên đời, chiếc đèn hiệu vẫn nhấp nháy. Có lẽ có tin nhắn hay gọi nhớ gì đấy

” Dậy chưa thế. Khi nào dậy gọi cho anh.” – Tin Nhắn từ Đăng Khôi

Nó mơ màng nghĩ lại buổi tối hôm qua lúc anh chở nó về.

———-o0o———-

– Này em lưu tên anh vào máy là cái gì thế. Đừng có mà đặt mấy tên linh tinh đấy nhé – Anh quay lại và liếc vào cái màn hình nhỏ xíu.

Nó ngồi đằng sau, vẫn đang cắm mặt bấm bấm.

– Anh thích cái tên ” Chủ Silip ” chứ? – Nó ghé mặt vào tai anh hỏi nhỏ.
– Trời đất, người đẹp thế này mà em đặt cho cái tên xấu thế. >”<. Đổi đi, đổi đi.
– Ơ, em chỉ hỏi anh có thích không thôi mà… Chứ trong đây em lưu tên khác rồi… Nhưng nếu anh thích cái tên đó thì em có thể sửa lại… – Nó tỉnh bơ.
– Đang lưu tên gì? – Qua gương chiếu hậu anh khẽ lườm cho nó một cái.

” Cái con bé này, thể nào nó cũng đặt cho mình một cái tên bố láo cho mà xem “

– Tên là Đăng Khôi… hihi… Tên đẹp không? _ Nó cười tít cả mắt.

Xe thắng gấp.

– Sao em biết anh tên là Khôi?… Khai thật mau… Tất cả những cái em nói lúc nãy không phải là trò đùa chứ?
– Ơ ơ, sao anh lại tên là Khôi?… Em đặt vu vơ thế thôi mà…
– Thì bố mẹ đặt tên là Khôi thì tên là Khôi… Mà vu vơ là vu vơ thế nào?. . Vu vơ làm sao mà trúng được? – Anh nghiêm giọng.
– Ơ hóa ra tên là Khôi thật… haha… – Nó thấy có cái gì đó rất buồn cười.
– Cười cái gì mà cười… Có cái gì đáng cười… Sao em biết anh tên là Khôi…
– Tại cái mặt anh nó cứ Khôi Khôi thế nào í… – Mặt em vẫn tỉnh bơ.

Anh cốc vào đầu nó rất là đau.
– Này, anh đừng có mà cậy đội mũ bảo hiểm – Nó lườm – Thích bị nhổ râu không?
– Nói thật, không thì xuống… Em bị sa thải… Anh rất ghét những người không trung thực…
– Tại anh có kiểu cười răng khểnh giống anh Khôi mà. Chứ bố ai biết được anh tên là Khôi… Làm gì mà anh căng thẳng thế.
– Uh, thế cười răng khểnh có đẹp trai không?
– Có có, đẹp trai chứ…

Nó chớp mắt lia lịa và mơ màng nghĩ về thần tượng Đăng Khôi… Ôi ôi anh ấy đẹp trai khỏi phải nói… Dễ thương đừng hỏi í…

– Ờ, thế còn nghe được chứ _ Anh có vẻ rất hài lòng về câu trả lời ( Mặc dù trong đầu hai người hiện lên 2 hình ảnh hoàn toàn khác nhau )…
-… Thôi, đi tiếp… . Em được nhận làm việc trở lại.
– Này thế anh lưu tên em là cái gì… Đưa ngay cái điện thoại đây em xem nào…

” Nhóc hâm TKCVĐ”….

– Hả cái gì thế này… Tờ ka cờ vờ đờ là cái gì?
– Tưởng em thông minh lắm cơ mà… Giỏi dịch đê… Hô hô _ anh cười có vẻ khoái chí.
– Thế a lờ đờ dờ hờ là cái gì?
– Anh không biết… Ở đâu ra thế…
– Đấy, anh đặt vớ vẩn thế rồi bảo dịch đi… Bố anh cũng không dịch được ấy chứ…
– Ăn nói thế đấy ah… Đập chết giờ… “TKCVĐ nghĩa là thần kinh có vấn đề ” đấy… haha… Thế còn ALĐDH nghĩa là gì?
– Nghĩa là “Anh là đồ dở hơi”… Hahaha…
– Này tôi đuổi cô xuống đi bộ ngay bây giờ đấy cô nhé.
– Này nói cho anh biết mời em lên rồi đuổi xuống hơi bị khó nhé… Hehe… – Nó vênh mặt.
– Nhân viên mà như thế đấy… – Anh thở hắt ra – Mà này em lại đổi thành cái quái gì thế này… Cái gì… ” Huyền Siêu Nhân Dũng Cảm “… Tên em đấy ah…
– Vâng… Chẳng lẽ tên mẹ anh…

Cốp cốp cốp 3 cái vào đầu.

Click Để Hiển Thị Nội Dung Được Ẩn – Show ▼

———-o0o———-

Phần Ba

– Ôi trời ơi gì thế này? – Anh ngạc nhiên há hốc cả mồm.
– Này câu đó lẽ ra phải để em nói chứ… Anh đến đây làm gì?

Nó vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Trên người nó vẫn là một bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng, có thêu hình một con gì đó ở trước ngực, con này có 2 cái răng cửa rất dài, mặt nhọn nhọn, giống cái con trong quảng cáo kem đánh răng Colgate. Tóc nó xù cả ra vì lúc sáng dậy còn chưa chải đầu. Nó vẫn đang loay hoay mở cái khóa cửa. Hôm nay là thứ 7. Đã một tuần rồi nó không nghe điện thoại của anh, cũng chẳng chịu trả lời tin nhắn. Anh lờ đi câu hỏi của nó.

– Nhà có ai không?
– Không có ai cả, thằng em hôm nay đi học thêm, chiều nó đi học chính luôn, trưa không về.
– Ờ thế thì tốt đấy. Vậy chúng ta sẽ tiến hành luôn ở đây. Không phải đi đâu cả.
– Tốt cái gì mà tốt. Mà anh đến đây làm gì? Tiến hành cái gì ở đây?

Anh dắt xe vào nhà. Đó là một cái sảnh nhỏ, và hẹp, chỉ đủ chứa khoảng 3 – 4 cái xe máy xếp hàng dọc.
– Điều một khoản một – Anh dí sát cái mặt vào mặt nó lúc đi ngang qua chỗ nó đang đứng – Thỉnh thoảng cũng phải đòi tí quyền lợi chứ nhở… Hờ hờ…
Anh hôm nay rất thơm. Một mùi thơm quyến rũ, sang trọng, nhưng cũng rất nam tính. Chắc là nước hoa cho đàn ông _ Nó đoán thế _ Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi này. Nó cũng cảm thấy hơi lạ một chút, vì từ khi soạn thảo hợp đồng chưa thấy anh đòi hỏi gì cả. Chưa một lần nào. Nó dẫn anh qua sảnh rẽ vào phòng khách.

– Mà lúc nãy anh ối giời ơi cái gì?
– Ah, anh thấy lạ thôi… Em ăn cái quái gì mà tự nhiên lại lùn đi thế?
– Chả ăn cái gì cả… Chỉ là không đi giày 10 phân thôi… =.=”
– Mà em đi chải đầu đi… Trông em cứ như mấy fan hâm mộ nhạc rock hồi xưa ấy… – Anh cười.

Trong khi anh còn đang im lặng ngắm nghía cái phòng khách nhà nó, nó đã bỏ đi đâu mất. Đó là một cái phòng khách nhỏ hình vuông, một bên tường gần như hoàn toàn được làm bằng kính, nhìn ra một cái sân nhỏ có mấy chậu cây cảnh. Một chậu trong đó đang nở hoa, là những bông hoa to, màu trắng, rất đẹp, mà anh cũng không biết là hoa gì. Cái rèm cửa màu xanh dương đậm, làm từ vải dày và bóng, phủ kín từ trần nhà xuống tận sàn được vén lên, khiến ánh nắng tràn vào nhà sáng rực. Kính trên tường dày và sáng bóng, có vẻ như được lau chùi rất cẩn thận. Tường nhà được sơn bằng màu xanh lơ nhạt, kết hợp với màu xanh của cái rèm cửa, trông vẫn sang trọng và đẹp mắt, mặc dù hình như đã lâu rồi nó chưa được lăn sơn lại.

Dưới sàn là cái bàn uống nước nhỏ hình vuông kiêu Nhật, ở dưới là gỗ, trên là kính, và chỉ cao tầm 20 phân. Xung quanh trải 6 tấm đệm ngồi hình vuông, cũng màu xanh, 2 chiếc ở 2 bên, một chiếc ở đằng trước, và một chiếc ở đằng sau bàn. Ngoài ra trong phòng chỉ còn một chiếc tủ tường cao ngang người trên đặt cái ti vi và 2 cái loa thùng.

– Anh này, anh uống tạm nước lọc nhé. Nhà chả còn gì uống cả.
Cô bé ló đầu vào. Tóc nó đã được chải gọn và búi hết lên thành một túm ở đằng sau.
– Không, anh uống bia cơ. Em đi mua bia đi.
– Chưa có người khách nào lại bất lịch sự như anh. Phải bảo là uống gì cũng được chứ. Anh thích uống bia về nhà anh mà uống, đây chỉ có nước lọc thôi.

Nó dẫn anh qua sảnh, đến cái sân nhỏ lúc nãy, ở đây có một cái cầu thang xoắn để lên tầng trên.
– Cái cầu thang xoắn này làm anh phát điên. Mới lên đến tầng 3 mà đã thấy chóng mặt rồi.
– Ôi đến em còn thấy chóng mặt nữa là – Nó cười.

Nó dẫn anh vào một cái phòng nhỏ. Đó là một căn phòng nhỏ sơn màu hồng. Đệm hồng. Chăn hồng. Cái rèm cửa màu hồng. Đến cái gối hình con lợn vứt lăn lóc phía chân giường cũng màu hồng nốt.

– Ah tí nữa anh đừng nằm cái gối đó nhé, em toàn dùng gác chân thôi.
Nó nói một 2 câu rồi lại chạy biến xuống, để anh ở lại một mình “Anh cứ ngồi đây một tí, em xuống rồi lên bây giờ “.

Căn phòng nhỏ chỉ có một cái giường, một cái bàn học, và một cái quạt cây. Hết. Chẳng có gì nữa.

Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ. Cửa sổ để mở và hướng ra một ngôi nhà khác, gió thổi vào mát rượi. Cái rèm cửa sáng màu không hề làm phòng tối thêm. ” Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây ” _ Anh thầm nghĩ.

Bàn học kê hướng vào tường, trên đó có dán rất nhiều bức ảnh. một vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó, thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục. Một bức anh thấy khá ấn tượng, chụp một cô bé 5 tuổi, mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ, có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh. Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp, tóc cắt ngắn, để mái ngố, 1 tay chống nạnh, một tay cầm quả bóng hơi rất to, cười rất chi là tự tin. Nụ cười híp cả mắt quen thuộc, lộ ra 2 cái răng cửa bị sún… Và còn một bức trần truồng chả mặc gì (hehe) nằm trên giường và tập lẫy.

Ai sẽ nói đây là căn phòng của một cô bé sắp tự tử vì chán đời?

Click Để Hiển Thị Nội Dung Được Ẩn – Show ▼

———-o0o———-

Phần Kết

Trên bãi biển vắng người người ta thấy một cô gái nhỏ ngồi khóc một mình trên bãi cát. Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng, áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen.

Đó là một ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất, nhưng người ta không thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa, bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Cô gái ngồi đó, nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng một góc trời. Cô xếp 2 chân trên cát, mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa. Nước mưa lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái không hề để ý điều đó.

Cô ấy ngước lên bầu trời, khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt.

– Ông có mắt không vậy…
– Tôi xứng đáng bị như thế này sao?…
– Tôi sống lương thiện… làm những việc tốt… đối xử tử tế với mọi người…

– Tôi xứng đáng bị như thế này sao?…

Cô ấy gào thét và không ngừng khóc… Những kí ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái, giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ, hết đợt này đến đợt khác… Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh. Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó.

Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh. Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh. Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó. Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó Giờ nó đã trả lại tất cả rồi, trả lại bằng tất cả nước mắt của nó… Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt… Nó nhớ anh một nỗi nhớ điên cuồng quay quắt…

“Anh à, lẽ ra em không nên để cho anh đi…
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất cả những gì em có thể làm…
Em hận mình đã không làm thế anh ạ…
Bây giờ thì đã quá muộn… . đã quá muộn rồi phải không anh? ”

Nó còn nhớ cái ngày khi anh bảo anh sẽ đi… “Cô ấy muốn gặp anh… Cô ấy không cam tâm… Cô ấy không muốn bọn anh chia tay nhau qua điện thoại như thế… ”

Lúc đó nó chỉ nghĩ cái gì đến sẽ phải đến… Nó chỉ nghĩ nếu anh thuộc về chị ấy thì sớm muộn anh cũng sẽ quay về với chị ấy… Nó thấy mình cao thượng khi nói với anh “Anh phải đi… Anh nợ chị ấy… Còn em sẽ ở đây chờ anh… ”

Nó đã nghĩ nếu anh thực sự thuộc về nó, rồi anh sẽ lại về với nó… còn nếu không… thì tốt thôi… như thế tức là chị ấy xứng đáng có được anh… Đơn giản vậy thôi… và bây giờ nó khóc lóc trong ân hận… vì nó đã mất anh rồi…

Nó vẫn còn nhớ, chỉ mới tuần trước thôi, nó và anh, 2 người ngồi cạnh nhau trên chính bãi biển này.

Click Để Hiển Thị Nội Dung Được Ẩn – Show ▼


© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Soc Nau Cancel reply

3 thoughts on “[Truyện Ngắn] Hành Trình Của Cánh Bướm!

  • Soc Nau

    S đọc câu chuyện này lần đầu trên diễn đàn trangsachhong cách đây cũng 2 năm. Lúc đó chỉ cảm nhận đc và thích cái suy nghĩ ngây ngô, vô tư và đơn giản của tác giả. Đôi khi cũng có mong ước đc là nhân vật chính của câu chuyện, không chỉ riêng gì việc được nhìn thấy 1 nửa cũng như tương lai của mình qua 1 giấc mơ để có cơ hội thay đổi cái kết… mà còn khao khát có đc những phút giây thật sự vô tư và suy nghĩ theo 1 cách đơn giản như thế!

  • Soc Nau

    Văn phong tuy có ngây ngô và lộn xộn như của 1 cô bé 15 nhưng vẫn cứ thích sự ngây ngô ấy. Cũng thích cái cách biên tập lại của Henry “bổ sung thêm” cho cái văn phong lộn xộn của tác giả và làm nó trở nên 1 phong cách riêng xuyên suốt cả câu chuyện. ^_<

  • Voanhtho91

    vậy thì cái kết này là sao nhỉ? hơi khó hiểu… lẽ nào tất cả chỉ là 1 giấc mơ và khi cô bé đó tỉnh lại thì mọi chuyện lại diễn ra theo đúng giấc mơ đó? chà chà ngồi xem nãy giờ mà lại k0 hiểu hết cái kết thật là tức tối làm sao!