[Tùy Bút] Khi Người Ta Không Còn Trẻ


Đời người thì ngắn ngủi, thời gian thì chẳng dừng lại bao giờ. Cũng nhiều lần tôi nói, bạn nói, chúng ta nói rằng: Thời gian trôi nhanh quá nhỉ? Nhưng rồi ngẫm lại thì thật sự nó không hẳn là quá nhanh mà là vừa đủ. Đủ để hình hài của một đứa trẻ trưởng thành… rồi trở thành là một chàng thiếu niên mạnh mẽ hay một cô gái ngây thơ. Và cũng đủ để biến bản thể đó thành một ông lão, một bà lão già lọm khọm nào đó… vào một ngày không xa.

Tôi ngắm nhìn lại ký ức của mình 10 năm trước và thật sự nhận ra những điểm khác biệt lớn lao. Thế giới trong mắt tôi ngày đó và bây giờ là hai thế giới khác nhau. Tôi sẽ không nói là nó đã tốt đẹp hơn hay xấu xí hơn hiện tại. Nhưng tôi thú vị bởi sự khác nhau giữa những suy nghĩ là lý tưởng của những ngày đó và bây giờ. Có những hành động mà bây giờ tôi không dám lập lại và cũng có những dự định mà phải đợi đến đủ trãi nghiệm hoặc cảm xúc đã chính chắn hơn như lúc này tôi mới dám bắt tay thực hiện.

Bên cạnh đó… điều thú vị lớn lao nhất chính là những khoảnh khắc yêu thương, vui đùa, chia sẻ của người thân, bạn bè và những mà tôi yêu mến… Tôi luôn trân trọng nó vì tôi biết nó sẽ không bao giờ lập lại lần thứ hai. Có những thứ chỉ xảy ra một lần trong đời… và trái tim ta biết đó là duy nhất. Một vài người đôi khi bỏ lỡ hoặc không hề hay biết… khi có những điều quan trọng đã trôi qua… vuột mất khỏi tầm tay họ.

Ý nghĩa của cuộc sống không phải là về được đến đích với những thứ chúng ta muốn và đã cầm được trên tay. Ý nghĩa đích thật chính là trãi nghiệm trên hành trình đó… cho đến khi bạn bị buộc phải dừng lại.

Phải… chỉ đến khi bạn bị buộc dừng lại… còn nếu không hãy chắc chắn rằng bạn sẽ dành một vài phút trên con đường đó để nhìn lại xem mình đã đi như thế nào và có bỏ xót lại thứ gì dọc đường không!

Nhạc Nền: Song From A Secret Garden

Khi người ta đến cái thời điểm mà “xuân đã qua đi nhưng mùa đông chưa đến”, thì đôi khi lòng hay quay quắt, chợt khi nhìn về quá khứ, chợt khi nghĩ đến tương lai. Thật lòng không muốn, nhưng mỗi khi nhìn về dĩ vãng vẫn có những điều làm ta ray rứt, và cả nuối tiếc.

Tương lai thì chưa đến, nên thôi cũng chẳng bận lòng lắm. Chỉ biết rằng hiện tại giờ đã khác xưa. Ngày ấy, ta nhìn cuộc đời với nhiều tâm trạng: lúc vui, lúc buồn, lúc mơ mộng, lúc giận hờn. Và thật sự là cái cảm giác mơ mộng thường xuyên lấp đầy trong tâm trí. Tưởng tượng cũng nhiều, nhưng luôn cảm thấy háo hức, vì biết mỗi một ngày qua đi là mình có thêm được nhiều điều mới mẻ. Dù là chuyện vui hay buồn, thì tất cả, cũng là những trải nghiệm đáng để mang theo bên mình.

Khi xưa, lòng còn ngây thơ và hồn nhiên. Nhưng cũng chính vì ngây thơ, vì hồn nhiên, mà đôi khi thành ấu trĩ. Những chuyện ngày xưa cảm thấy sao rất nặng nề, khiến lòng phiền muộn rất nhiều, thì giờ đây cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tâm trạng giờ thường là thanh thản, cảm thấy vui với những gì mình có.

Qua bao nhiêu năm trong cuộc đời này, dù không muốn, vẫn hiểu được rằng trên con đường đời dài đằng đẵng, khi còn trẻ thì người ta mải miết đi không muốn dừng lại, nhưng giờ đã đi được nửa đoạn đường, thì ta cứ thong thả ung dung, có cảnh đẹp thì dừng chân ngắm cảnh, có cây xanh bóng mát thì hãy ngồi xuống nghỉ ngơi. Để mai sau cho dù có luyến tiếc cảnh đẹp, có mong tìm lại một bóng mát ven đường, thì cũng phải hiểu rằng, đoạn đường ta đã đi qua không bao giờ quay lại.

“Khi bạn rất muốn một điều gì đó, bạn hãy buông nó ra. Nếu nó quay trở lại, nó sẽ là của bạn mãi mãi. Còn nếu không, nó chưa bao giờ là của bạn ngay từ phút ban đầu.”

Câu nói này dường như đã khai tâm cho kẻ nhiều tâm sự, đôi khi hay nghĩ ngợi vì những chuyện đã qua, để bây giờ mới hiểu ra một điều: những gì mình chưa có, chưa làm được, thì cũng cứ thanh thản đón nhận, bởi vì biết đâu nó đã chẳng bao giờ là của mình, vậy thì ray rứt làm chi.

Nó tương tự như câu châm ngôn: “Cái gì là của bạn, nó sẽ là của bạn. Cái gì không phải của bạn, thì cho dù có cố gắng cũng không bao giờ có được”. Điều này đúng nhưng cũng đừng u mê quá mức để biến nó thành niềm tin mù quáng khiến ta bị tê liệt và nhu nhược. Bởi đối với những giá trị tinh thần hay những gì thuộc phạm trù siêu hình thì ngay khi chúng thừa nhận điều đó… thừa nhận rằng cái gì của mình rồi thì sẽ là của mình… chắc chắn như vậy.

Nhưng tất nhiên… trước tiên hãy xem ta có xứng đáng để nhận và có xứng đáng để giá trị đó quay về với mình?

Đấy… cuộc sống thì không thể dừng lại. Với những thứ mà ta có thể tạo ra… hãy luôn ghi nhớ trong lòng: “Khi muốn làm điều gì đó, hãy cố hết sức mình đi, nếu không đạt được, thì cũng không có gì phải ân hận, vì mình đã không làm”.

Khi người ta không còn trẻ… Người ta mới nhận ra… Chính điều đó khiến bản thân mỗi người trở nên có giá trị. Ít nhất là không thấy xấu hổ với chính mình. Được sống là một món quà vô giá, giấc mơ trong mỗi người thì lại miễn phí và không bao giờ bị đánh thuế. Dù lớn dù nhỏ thì nó vẫn có giá trị riêng… tất cả chỉ trở nên vô nghĩa khi ta từ bỏ nó.

Chìa khóa của cuộc sống là biết cân bằng bản thân đúng lúc giữa sự cố gắng đạt được ước mơ và cả khi thất bại để cuộc sống này thật sự nhẹ nhàng và thú vị. Sẽ chẳng có gì tuyệt hơn thế khi ta sống mà mang trong mình một thái độ như vừa đi dạo vừa ngắm cảnh. Ta sẽ không còn phụ thuộc vào nó, không còn bị nó cuốn theo mà thay vào đó chính sự tỉnh thức đó khiến ta là kẻ quan sát ngược lại cuộc sống này…

Chỉ buồn là người ta chỉ nhận ra tất cả điều đó khi người ta không còn trẻ… An ủi duy nhất và may mắn cho những ai đọc được bài viết này khi chưa quá GIÀ.

Henry Long Nguyen

Bài viết này có sử dụng một số đoạn của Candy_xuan

© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Viết một bình luận...

30 thoughts on “[Tùy Bút] Khi Người Ta Không Còn Trẻ

  • Fapsukute

    Xin phép tác giả cho phép tôi mang về blog của mình bài viết này ( với đầy đủ chú thích về nguồn gốc).

  • mushroom

    Thank Henry,
    Tôi đã đọc qua nhiều bài viết về sự hoài niệm của tuổi trẻ. Tôi đồng ý với bạn rằng con người ta già đi, trưởng thành hơn không tính bằng tuổi. Người ta gọi tôi là bà cụ non trong suy nghĩ nhưng vẻ ngoài của tôi lại trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, đó cũng như là điều thú vị ^^ 
    Tôi chưa thật sự chín chắn, nhưng suy nghĩ và 1 chút trải nghiệm cũng đã làm cho tôi hoài niệm về tuổi thơ, về những tháng ngày không bao giờ trở lại…
    Dẫu sao đã suy nghĩ đến đây, thì chúng ta sẽ biết trân trọng hiện tại và tương lai hơn…:)
    Ngày mới tốt lành ^^

  • Nsditn

    Khi đã đốt cháy hết mình tinh thần, thể xác từng ngày từng giờ một cho nhũng điều có ý nghĩa thì mọi chuyện đơn giản kinh khủng kễ cả cái chết chứ chưa nói gì đến thất bại hay thành công. Tự dưng sẽ chẳng phải phân tích hay tìm hiểu làm gì cho mệt. Mọi cái sẽ Automatic, chỉ thưởng thức quy trình và kết quả thôi . Mình nghĩ vậy. 
    Bài viết của bạn rất chính xác. Hơi tiếc một chút, phải đến giờ mình mới hiểu điều đó. Mình đang làm nó. Rất ok

    Mình thấy điều này: Tư duy chỉ đi sau hành động thôi. Nó mang tính chiêm nghiệm và định hướng là chính. Tuy vô cùng quan trọng nhưng tư duy không tạo ra thay đổi. Chỉ có hành động tạo ra thay đổi dù là nhỏ nhất. Vì hành động mà con khỉ có bộ não để nghĩ kết quả là con vật tiến hóa hơn loài khác. Với con người , chỉ có qua hành động mà cảm nhận (một cách sâu sắc) điều gì là tốt với bản thân. Qua hành động mới thưởng thức được cuộc sống. Tư duy hoàn toàn đi sau và thụ động.

    Tuổi trẻ có cái hay là, chẳng phải nghĩ nhiều cho mệt sai lầm và thành công đên và đi vô tư như cây lá. Cứ trải nghiệm vô tư. Chính điều này mới có kết quả để tuổi già hơn có cái mà tư duy. Vậy nên cứ thoải, hết ga là ok. Kể cả bắt đầu ngay đây và ngay bây giờ

    Mình đang luyện như thế này. Mình ước cái mồm mình thì khâu lại không dùng đến, cái não thì cho nó một cú shock điện cho nó liệt đi, khỏi phải nghĩ. Chỉ có trái tim là đập nồng nhiệt và cơ thể khỏe mạnh để thưởng thức cuộc sống.

    Chân thành tặng henrylongnguyen bài này nói về sự dũng cảm
    http://oshovietnam.net/cach-song-co-y-thuc-truc-tuyen/459-dung-cam-vui-song-hiem-nguy/trang-2 

    Tuổi trẻ làm nhiều điều trông giống như dũng cảm nhưng thực chất chỉ đến khi có đầy đủ tư duy và hiểu biết để vẫn làm những điều không thể, đó mới là dũng cảm.

  • Hanh

    nếu nhu có thể nhìn cuộc đời của mình với đôi mắt của một người hơn mình 50 tuổi, thì thật tốt. khi ấy người ta mới có thể thẩm thấu hết những gì được viết trong bài này. còn bây giờ,   khi còn trẻ, người ta vẫn thường ko đủ dũng cảm để từ chối khỏi cuộc đua…người ta vẫn phải đua, vẫn chạy theo… biết làm sao? hạnh phúc là do mình lựa chọn, nhưng ta quá nhỏ bé để dám sống một cuộc sống theo cách của ta..
    dẫu sao, cám ơn Henry vì bài viết này, vì tôi đã đọc nó khi tôi chưa quá già…để ít nhiều, tôi vẫn có thể bình thản hơn trước thực tại của mình.

  • Tiểu Si

    bài viết rất hay
    chỉ là góp ý nha mình nghĩ là “day dứt” chứ ko phải là “ray rứt” 🙂

  • Hoà Nguyễn

    mình gặp chuyện buồn, buồn lắm nhưng đọc được những dòng này như là những nút thắc được gỡ. mình nhẹ người hẳn. cảm ơn bạn nhiueef nhé