Tôi không chủ ý giới thiệu bài thơ này, bởi đã có lần tôi đề cập nó trong một bài viết cách đây rất lâu: 5cm/1 Giây. Nhưng nhiều sự trùng hợp liên kết, tôi đang gom ý tưởng để viết 1 truyện ngắn trong đó có nhắc đến bài thơ này. Nguồn gốc bài thơ thì còn lâu đời hơn thời gian bài viết mà tôi vừa đề cập nữa và nhà thơ chỉ để tên là: Khuyết Danh – giọng thơ thì rất giống của Xuân Quỳnh nhưng chắc chắn là không phải. Bạn có thể bỏ qua đoạn dài dòng dưới đây vì nó không liên quan gì đến cảm xúc của bài thơ mà chỉ mang tính đa sự của cá nhân.
Trong lúc tra lại nguồn gốc các trang Web dẫn link đến truy cập vào Blog của mình, tôi tình cờ phát hiện ra có một trang Web nói chung là nội dung khá phong phú, thú thật là đôi khi tôi thích cảm xúc mà một số bài viết từ đó mang lại. Nhưng tôi phát hiện ra rằng trang Web đó khá là lập lờ khi tác giả cho đăng lại rất nhiều bài viết mà tôi biết rằng với 1 lượng lớn bài viết như vậy chẳng ai mà ngồi sáng tác phát hành miễn phí Online mà có thể đóng thành sách rồi đem bán thì chắc được khối tiền.
Và dĩ nhiên là trong rất nhiều bài viết ở đó, hiếm khi thấy được chữ sưu tầm với những bài mà tôi biết là chúng tràn lan trên mạng. Trong đó có cả bài thơ này được đăng lên thời gian gần đây với tên của Tác Giả đã viết gần như 80% số bài trên trang Web đấy… cái sự đời đáng để cười như thế đấy.
Như đã nói ngay từ đầu, tôi không chủ ý giới thiệu lại bài thơ mà chỉ sẵn dịp đính chính cái tên dùm tác giả gốc của nó và viết ra Entry này để đánh dấu ý tưởng. Bởi tôi vốn hay quên và luôn tìm một cái gì đó có thể nhắc nhở.
Trở về với ý tưởng của mình, bài thơ này dự tính xuất hiện trong truyện ngắn của tôi. Truyện ngắn, chắc là không hợp khẩu vị với tuổi teen vốn mơ mộng với kiểu tình yêu học trò xì-tin, kem dâu, bong bóng… Truyện này, dành cho những người thật sự đã trưởng thành, có vốn sống và có hiểu biết cũng như những suy nghĩ chính chắn.
Nhưng ngay cả với những người tưởng đã trưởng thành, đã chính chắn, có vốn sống, hiểu biết và luôn suy nghĩ thì chắc gì đã chạm đến một thái cực khác trong tình yêu mà thoát ra được. Đâu là lựa chọn đúng, đâu là giới hạn phải dừng.
Các ý tưởng khác trong truyện:
Blog là một thứ đáng sợ! Đôi khi bạn truy cập vào địa chỉ của một người bạn đã mất và có cảm giác chỉ như là lâu lắm họ không Online mà thôi.
– Kenxfire –
Sự đến và đi vốn là quy luật, làm sao có thể ở mãi một nơi để lo lắng và quan tâm đến nhiều thứ. Gió vốn chẳng mang trên mình thứ gì mà… sao lại nặng lòng vì những kết nối vô thường?
Có thể một ngày chúng mình… sẽ lại yêu! Nhưng không phải yêu nhau, Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái khác Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Phố đông người… Ta mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…
Em nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng… điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Đây không phải là bài thơ khuyết danh bạn ạ. Tác giả của bài thơ là bạn Lan Maika (https://www.facebook.com/lan.maika?fref=ts). Bạn Maika đăng bài này từ hồi blog 360o vẫn còn cơ, lúc đầu mình cũng tưởng là khuyết danh nhưng sau đó 1 bạn của mình bảo là “Bài này của bạn tớ làm, ko phải khuyết danh). Bạn Maika có rất nhiều bài thơ kiểu này, mình rất thích phong cách thơ của bạn ấy 🙂
Đây không phải là bài thơ khuyết danh bạn ạ. Tác giả của bài thơ là bạn Lan Maika (https://www.facebook.com/lan.maika?fref=ts). Bạn Maika đăng bài này từ hồi blog 360o vẫn còn cơ, lúc đầu mình cũng tưởng là khuyết danh nhưng sau đó 1 bạn của mình bảo là “Bài này của bạn tớ làm, ko phải khuyết danh). Bạn Maika có rất nhiều bài thơ kiểu này, mình rất thích phong cách thơ của bạn ấy 🙂
Mình sẽ kiểm chứng lại thông tin này, cảm ơn bạn!