Codark_Vol 1 – Chương Một


Ogiphal Galin


Varian – chỉ là một tiểu hành tinh nhưng không có một hình dung nào thật sự rõ ràng trong ký ức cũng như hiểu biết của hầu hết những dân tộc khác trong Liên Minh Thiên Hà MOG khi nhắc đến nó. Bởi vì với họ: Varian thật sự không phải là một nơi đáng chú ý dù rằng khoảng bảy trăm năm trước, nó từng được phát hiện là một hành tinh hoang sơ có sự sống và chưa có ai làm chủ. Lúc bấy giờ, các thủ lĩnh của sáu hành tinh lớn mạnh bắt đầu tranh giành nhau. Cho đến khi họ lần lượt phát hiện ra rằng không ai trong số họ có thể sống trên hành tinh nhỏ bé đó. Và Varian từ một miền đất hứa dần bị lãng quên thậm chí có lúc họ không còn nhớ đến cả sự tồn tại của nó hay nói đúng hơn là họ coi Varian là một vùng đất chết hiểu theo bất kỳ nghĩa nào.

Nhưng đó là chuyện của quá khứ, mọi chuyện thay đổi vào một ngày mà dân tộc các hành tinh lớn nhỏ trong Liên minh Thiên Hà MOG không thể nào quên. Đó là khi họ nhận được những tín hiệu kỳ lạ được gởi đến từ Varian cho biết nơi này đang có người sinh sống. Không lâu sau đó Varian chính thức gia nhập vào Hiệp Hội Liên Hành Tinh. Một tổ chức lớn mà trong tuyên ngôn của họ là nó được thành lập với mục đích hợp tác và trao đổi các tiến bộ khoa học giữa các hành tinh thành viên nhằm đưa Thiên Hà MOG đến sự phát triển thống nhất. Song song bên cạnh đó là nhiệm vụ giới thiệu, tìm hiểu thêm những nét khác khác biệt của từng nền văn minh trong thiên hà, làm phong phú hơn vốn kiến thức nhân loại… thắt chặt tình đoàn kết, gắn bó và tin tưởng.

Tuyên ngôn là vậy nhưng Varian trong mắt một số dân tộc khác thì nó như một vùng đất còn bị bao phủ trong sương mù, nó không thật sự làm người ta tin tưởng. Họ càng e dè hơn khi những người Varian đó đang sở hữu kiến thức một nền công nghệ khoa học tiên tiến mà đối với họ chắc chắn không một dân tộc nào có thể đạt được chỉ trong hai trăm năm phát triển.

Hai trăm năm đó cũng là thời điểm gần nhất mà vị thủ lĩnh nổi tiếng của người Kartaire – một dân tộc hùng mạnh trong cộng đồng Liên Minh Thiên Hà MOG khẳng định rằng: Varian vẫn còn là một hành tinh hoang sơ. Dĩ nhiên ai cũng có thể hiểu là cả một liên minh thì không thể có sự nhầm lẫn hay sai xót trong việc nhận định, đánh giá về một nơi nhỏ bé như Varian. Do đó có thể nói vào hai trăm năm trước kết luận của vị thủ lĩnh này hoàn toàn đúng nhưng bây giờ thì không còn như thế nữa, tất cả đã thay đổi. Có vẻ như mọi câu chuyện, mọi liên kết nếu dính dáng tới Varian đều không bình thường.

Nhưng… vượt trên tất cả những điều bất thường ấy để trở thành một hiện tượng mang đến những bất ngờ mà không ai có thể đoán trước được tại hành tinh nhỏ bé ấy – Varian – nơi mà rồi đây sẽ là chứng nhân cho một giai đoạn lịch sử đầy biến động và nghiệt ngã nhất. Nơi mà bức màn bí mật về tất cả mọi chuyện sẽ dần được vén lên.

* * *

Ánh lửa bập bùng cháy trong lò sưởi cùng vài tiếng nổ lép bép của những thanh củi cháy dở bên trong nó dường như không phá hỏng giấc ngủ của thằng bé chừng mười tuổi. Nó đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp và ngủ ngon lành trên chiếc ghế dài đối diện lò sưởi được ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ. Đầu bàn, hướng chân của đứa trẻ đang say ngủ, một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và đeo kính với dáng vẻ không thể lầm lẫn của một quý ông sang trọng và trí thức đang ngắm nhìn cậu với vẻ cực kỳ hài lòng.

Khác với ông ấy, gã đàn ông ngồi đầu bàn bên kia nhìn nửa khuôn mặt qua mái tóc lù xù của nó như thể trong căn phòng có một mùi khó ngửi đối với gã.

“Đúng là chỉ cần một lời của ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối cùng, sự thay đổi đó sẽ có lợi cho ông nhưng ông nên biết một điều: Ta không chấp nhận những yêu cầu đổi chác và trên hết ta không muốn tay mình đặt lên bàn cờ chính trị dưới bất kỳ hình thức nào. Ngay bây giờ ông có thể về, tuy nhiên ta sẵn lòng mời ông ngồi lại đây cho đến khi cơn bão dịu lại.”

Người đàn ông đeo kính nhấp ngụm trà một cách thong thả và nói hết sức thẳng thắn với cái nhìn đầy kiên định hướng tới người ngồi đối diện. Bởi vì ông hiểu quá rõ ý định của gã đó, hắn không đơn giản là lặn lội trong đêm bão tuyết như thế này, gặp ông chỉ để giải quyết một vấn đề mà theo hắn đơn thuần chỉ là một cuộc thương lượng.

“Nếu vậy thì…” Gã đàn ông to béo ghì chặt hơn cái áo khoát dày của gã vào sát mình, gã không chịu bỏ cuộc đơn giản như vậy. Gã biết chắc hẳn mình quá lộ liễu khi đi gặp người đàn ông này trong một thời tiết khó có thể chấp nhận là thích hợp cho một cuộc gặp gở và trao đổi. Nhưng kệ, gã là một thương nhân nên luôn quan niệm rằng: “Cơ hội là do chính mình tạo ra” và gã tôn thờ triết lý ấy với bất kỳ hoàn cảnh nào. Gã ngồi thẳng hơn một tí để lấy lại cái dáng vẻ hàng ngày mà gã vẫn thường dùng để tiếp những đối tác của mình, gã bắt đầu hít một hơi dài để lấy tự tin tiếp tục một lời đề nghị tiếp theo thay cho vấn đề đầu tiên đã bị gạt bỏ lúc nãy.

“Tôi sẽ về, nhưng phiền ngài thêm một phút nữa thôi… chỉ một phút.” Vẫn một giọng điệu và cử chỉ như bình thường gã vẫn dùng để hạ mình thuyết phục khách hàng, và nó tỏ ra cũng hiệu nghiệm với con người này. Nhưng dù vậy gã thấy được trong con người này một vẻ khác lạ hiếm có so với những người kỳ quặc nhất mà gã từng tiếp xúc nhưng gã chưa thể nhận ra là khác chổ nào. Gã cho tay vào túi để lấy cái khăn chùi mũi, cái lạnh bên ngoài và không khí đối nghịch với nó trong căn phòng làm mũi gã bắt đầu khụt khịt. Hơi ấm của cái lò sưởi kia dường như không đủ lấn áp cái lạnh khắc nghiệt này, gã nghĩ thầm như vậy.

Và rồi gã nhận ra điều khác thường ở người đàn ông đó, gã toan há hốc mồm vì ngạc nhiên với phát hiện của mình nhưng may mắn là gã không làm điều đó và gã cũng cảm thấy hài lòng với bản thân là đã không để sự ngạc nhiên của gã dồn lên ánh mắt. Vì gã thấy được nguy cơ tiềm ẩn là sẽ thất bại nếu không chú trọng giải quyết thẳng vào vấn đề của gã hơn là hướng sự quan tâm vào cái điều đáng ngạc nhiên nhưng không cần thiết đó… ít nhất là vào lúc này.

“Tôi nghĩ ít nhất ngài nên nhìn qua vật mà tôi muốn trao đổi để về sau cả tôi và ngài sẽ không hối tiếc vì chúng ta đã không thực hiện bước này.”

Ánh sáng vàng ấm áp từ ngọn lửa trong lò được chủ nhân của nó dùng làm nguồn ánh sáng chính trong phòng lúc này tỏ ra hiệu quả khi che dấu được thái độ thờ ơ của ông chủ nó. Vì quả thật với ánh sáng mờ ảo này, gã chỉ thấy ông khẽ gật đầu song kỳ thực là ông chỉ cố tỏ ra lịch sự với gã.

Gã mập nhấc mình khỏi chiếc ghế mà gã đang ngồi, đôi chân gã loay hoay trên sàn gỗ vì tay gã đang lần mò mấy cái túi bên ngoài của áo khoát để tìm kiếm một vật gì đó. Nhưng tuyệt nhiên là chẳng có cái gì quan trọng được để ở túi ngoài. Chính gã cũng biết điều đó nhưng gã cho là làm những động tác thừa như vậy sẽ có thêm được chút “thật” nào đó trong hành động của gã. Rồi gã có vẻ miễn cưỡng giả tạo khi luồn tay vào mặt trong của cái áo khoát để lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ. Mặt gã vênh lên đầy đắc thắng không thèm để ý tới thái độ lạnh lùng của người kia.

“Galin vĩ đại! Ngài không thấy nó quen thuộc sao?” Gã bồi thêm câu nói đó với một nụ cười nhã nhặn cũng giả tạo không hơn không kém khi nhận ra người đàn ông đeo kính chẳng mấy quan tâm đến vật mà gã đang cầm.

Lần đầu tiên, ánh mắt của người đàn ông tóc bạc thoáng chút thay đổi khi ông nhìn kỹ cái hộp gỗ nhưng nó nhanh chóng trở về bình thường. Và chỉ cần tích tắc đó cũng đủ để kẻ nhạy bén như gã biết là mình sắp được toại nguyện.

“Có thật là nó đang ở trong tay hắn?” Người đàn ông được gọi là ngài Galin thầm nghĩ. Thứ mà ông bị mất mười ba năm về trước, vật mà ông cất công tìm kiếm trong vô vọng bao năm qua lẽ nào đang ở trước mặt ông, trong tay của gã thương nhân tham vọng kia?

Thấy được vấn đề, thấy được Galin rõ ràng đang phân vân và thậm chí đang nghi ngờ nên gã cất tiếng:

“Thật tình cờ mà tôi có nó, cũng thật tình cờ mà tôi biết nó là của ngài, nó đích thật là vật mà ngài đang tìm kiếm đấy…”

Gã đang cố nhấn mạnh vào cái ý: những vật mà ngài Galin tìm kiếm chắc chắn rất quan trọng, rất đáng giá. Mặc dù theo gã thì vật đang nằm trong cái hộp gỗ này chẳng đáng giá hơn một xu nếu gã bán nó đi.

“… với tôi, vật này vô giá trị.”

“Nếu như thật sự là nó, và ông biết nó là của ta…” Ngài Galin nói. “… ta đồ rằng ông chắc chắn đã xem xét nó rất kỹ. Với một người như ông, ông sẽ thẩm định nó qua ý kiến của nhiều chuyên gia trước khi nói nó vô giá trị.”

Bằng một cử chỉ nhã nhặn mời khách dùng nước, ngài Galin đặt tách trà thật nhẹ về chổ cái đế của nó trên chiếc bàn. Còn gã dường như coi lời nói đó là một lời khen khi gã mỉm cười, ngồi xuống rồi đặt cái hộp gỗ nhỏ lên bàn và đáp:

“Đúng vậy thưa ngài, tôi quyết định giao nó lại cho ngài vì theo kinh nghiệm… tôi hiểu rằng có những thứ không phải là báu vật nhưng nó đáng giá với kẻ khác ở một khía cạnh nào đó.”

Gã tự cười thỏa mãn với chính mình, vì cái vật tầm thường trong cái hộp gỗ kia đang trở thành thứ đáng giá với gã, nó trở nên có giá trị trong cuộc trao đổi này. Thứ mà gã nghĩ nó có thể là một món đồ kỷ niệm hay mang ý nghĩa tâm linh đối với ngài Galin đây.

Còn đối với ngài Galin thì gã này đang nói đúng, vật này trong tay hắn chỉ là một vật tầm thường, vậy là hắn đang giữ nó. Ông khó có thể từ chối một lời đề nghị từ con người này, gã này thật đúng là sinh ra để làm một thương nhân, hắn rất biết tận dụng nhưng tiếc thay hắn không gặp thời lắm trên con đường của mình, một gã không may mắn. Nhưng giờ đây gã đã đạt được mục đích, gã muốn nhảy lên ăn mừng chiến thắng nhưng không, gã chỉ nói một cách khiêm tốn với nửa con mắt liếc hờ về phía đứa trẻ:

“Tôi hy vọng nếu lời đề nghị đầu tiên của tôi ngài không thể chấp nhận thì tôi chỉ xin ngài cho phép con trai tôi được theo học tại học viện của ngài!”

Ngài Galin bắt đầu nhìn thấy ý đồ của lời đề nghị quá khiêm tốn này và ông nhanh chóng xác nhận là mình đúng khi Kenzo nói tiếp:

“Nó sẽ là người học việc trung thành và giỏi giang nhất với ngài… chỉ cần ngài đặc cách nó một tí. Và nếu được…”

“Cứ thong thả, Kenzo!”

Ngài Galin nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời, nói:

“Ðể xem trong chiếc hộp đó có đúng là thứ ta đang tìm không trước khi ta quyết định chấp nhận hay không lời đề nghị đó.”

Kenzo đẩy nhẹ chiếc hộp về phía ngài Galin với vẻ cung kính, hành động đó tạo ra một tiếng rít nho nhỏ khi nó ma sát với mặt bàn, âm thanh đó làm đứa trẻ khẽ cựa mình nhưng nó vẫn ngủ ngon lành trong chiếc chăn ấm. Ngoài kia, cơn bão tuyết đã dịu hơn. Kenzo có thể biết điều đó khi gã nhìn ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ. Ngài Galin một lần nữa nhìn đứa trẻ rồi mỉm cười; vẫn với vẻ cực kỳ hài lòng nhý ông nhìn nó lúc đầu trước khi ông với tay cầm chiếc hộp kéo nó về phía mình. Kenzo nhịp nhịp mũi giày cửa gã lên mặt sàn gỗ chờ đợi, ngài Galin từ từ mở chiếc hộp ra. Giây phút đó, Kenzo dường như không dám thở mạnh, lần đầu tiên trong đêm nay hắn thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Phía bên kia chiếc bàn, một tình trạng tương tự khi ngài Galin nhìn vào bên trong chiếc hộp nhỏ. Cái vật nhỏ bé đó đúng là vật đã bị đánh cắp cách đây mười ba năm. Đó cũng khoảng thời gian ông đã lo sợ khi mọi kế hoạch của ông giờ đây dường như đã bị ngưng lại và chắc chắc không thể tiếp tục vì ông đã đánh mất nó. Hôm nay đúng là một ngày may mắn ngoài mong đợi khi đứa trẻ này xuất hiện vì trước đó, ông dự định sắp đặt những kế hoạch của mình vào thằng bé và giờ đây với sự trở lại của báo vật này: sứ mạng của ông sắp hoàn thành, nhanh hơn và sẽ dễ dàng hơn nhiều lần. Mặc dù đang rất vui mừng nhưng cũng như gã thương nhân Kenzo, ông cố tỏ ra thật bình thường nhìn về phía gã. Một tay kia ông đóng chiếc hộp lại thật nhẹ nhàng, âm thanh tạo ra khi đóng nắp hộp không lớn hơn tiếng củi khô đang cháy trong lò là bao.

“Chúng ta nên thẳng thắng một chút, ta sẽ đi thẳng vào hai lời đề nghị của ông khi nãy.” Ngài Galin nói. “Ông sẽ thấy rằng, ông đang đặt cược vào lời đề nghị thứ hai… rõ ràng là nó chỉ mang tính chất may rủi, đúng không Kenzo?”

Tim của gã dường như nhảy thót lên một cái thật mạnh khi nghe câu hỏi của ngài Galin. Gã đúng là đang đặt cược vào một trò chơi hoàn toàn do Galin quyết định kết quả khi ông đoán được ý đồ trong lời đề nghị đó. Gã từng nghe nói về sự thẳng thắn của Galin nhưng gã không ngờ là ông có thể thẳng đến mức không cần rào trước đón sau như vậy. Vì gã nghĩ rằng con trai gã là một đứa giỏi giang nếu gã gởi gắm nó cho Galin và chắc chắn chỉ có địa vị và tài năng như ông ấy thì mới đảm bảo cho tham vọng của gã thành sự thật.

Gã đã tưởng tượng một chút rằng với những đặc cách mà Galin dành cho con trai của gã sẽ giúp nó có được sự kiên nể nào đó của mọi người khi nó trưởng thành và đó là những yếu tố thuận lợi… ít nhất trong kế hoạch của gã. Cái mà gã đã mơ tưởng nhiều hơn cái một chút đó là về con trai của ngài Galin, hắn đã bỏ đi biệt tích đúng vào đêm cái hộp gỗ kia bị mất tích. Không cần suy đoán sâu xa, Kenzo đã thoáng nghĩ chính con trai của ngài Galin là kẻ đã đánh cắp báu vật của cha hắn nhưng khi phát hiện đó là một vật tầm thường… đoạn kết gã không dám nghĩ đến nhưng gã đã hy vọng khi gã có được chiếc hộp gỗ kia một cách tình cờ. Giờ đây khi nghe ngài Galin nói vậy, gã đỏ mặt lắp bắp:

“Thật tình… tôi… tôi chỉ hy vọng… ”

“Sự thật là con trai ta đã đi tìm nó bao năm qua.” Ngài Galin chỉ tay vào vật bí ẩn đó trong chiếc hộp gỗ và nói tiếp: “… nhưng có vẻ nó không may mắn bằng ông. Và ông phải thừa nhận với ta một điều: hôm nay là một ngày kỳ lạ Kenzo vì cũng ngay sáng hôm nay nó thừa nhận sự thất bại của mình trong việc truy tìm món đồ bị mất này và nó sẽ quay về… đêm nay.”

Gã thở dài trước nụ cười rạng rỡ trên môi ngài Galin, vậy là gã biết chẳng còn hy vọng gì với lời đề nghị thứ hai đó. Con trai của Galin chưa chết, mọi việc không đúng như những gì mà người ta vẫn đồn đại nhưng gã vẫn cảm thấy có gì không bình thường trong chuyện này.

“Ta quyết định như thế này. Ta vẫn sẽ không chấp nhận lời đề nghị đầu tiên của ông, tuy nhiên theo đúng nguyện vọng của ông… ta sẽ ủng hộ về mặt tài chính và chuyện này ông phải đảm bảo chỉ có hai chúng ta biết. Có thêm một người biết, ta e rằng ông sẽ hối hận. Bên cạnh đó ta cũng nhận con trai ông vào học viện của ta như một cơ hội cho nó. Để ông biết và thấy rằng đó là một môi trường cạnh tranh thật sự, nó chỉ có thể vươn lên khi nó có tài năng và sự kiên trì. Ông có gì không hài lòng thì hãy nói ngay bây giờ với ta Kenzo.”

Khó có thể từ chối khi đó là những điều vượt hơn những gì gã yêu cầu. Kenzo thở phào và lắc đầu cho biết gã không có gì phản đối. Và một lần nữa, với sự thẳng thắn của mình ngài Galin nói:

“Trẻ con không có tội, tâm hồn chúng vốn vô tư. Cho nên, ta hy vọng ông sẽ giữ cho tâm hồn thằng bé một sự trong sạch cần thiết, hãy để nó tránh xa những mưu toan mà chúng ta sắp đặt với lợi ích của riêng mình. Hãy để nó tự do lựa chọn thay vì phải làm theo những ý đồ của người có trách nhiệm nuôi nấn nó.”

“Điều đó có khó thực hiện không Kenzo? Tất cả nằm ở đây.” Ông đặt một tay lên phần ngực bên trái, nơi trái tim của mỗi người vẫn đập. Và sau đó chỉ lên đầu. “Không phải ở đây.”

Lần thứ ba ông ngắm nhìn thằng bé đang say ngủ với nụ cười mãn nguyện và nhìn sang Kenzo với một nụ cười như vậy. “Ta hy vọng ông hiểu điều ta nói và nếu con trai ông thật sự là đứa trẻ tài năng, nó sẽ sớm có bạn cùng cạnh tranh một cách bình đẳng.” Kết thúc lời nói, ánh mắt của ngài Galin quay về trên gương mặt thằng bé.

Một âm thanh trong trẻo của tiếng chuông cửa vang lên. Cả Kenzo và ngài Galin đều nhìn ra phía cửa chính.

“Đó là con trai ta. Ông có thể ở lại đây nếu muốn” Ngài Galin từ tốn nói khi thấy Kenzo đứng dậy.

“Tôi nghĩ ngài cần một chút riêng tư. Cơn bão đã lặng, tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép về thôi.”

Gã nói một cách lịch sự và cũng vì gã thấy mình chẳng còn lý do gì ở lại khi mục đích đến đây đã được giải quyết. Gã cùng ngài Galin ra đến cửa chính, một vài bông tuyết theo cánh cửa vừa được mở ra ùa vào theo chân một thanh niên ưu tú có nét mặt hao hao giống ngài Galin bước vào trong. Ngài Galin đóng vội cánh cửa khi nghe Kenzo nhảy mũi. Người thanh niên dừng lại nơi hành lang gật đầu chào gã rồi quay sang cha của mình, anh chỉ đứng lặng yên và nhìn một lúc lâu. Kenzo hoàn toàn có thể hiểu tình cảm của họ, có vẻ như đó là tất cả những gì người ta có thể thể hiện sau bao nhiêu năm chưa gặp lại người thân của mình mặc dù với Kenzo – gã chắc chắn sẽ ôm thắm thiết cha của mình nếu gã bỏ đi sau bao năm trời như vậy. Bấy giờ ngài Galin chỉ nói:

“Con mệt rồi, lên pḥng nghĩ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Những bông tuyết trắng tinh có dịp lùa vào trong ngôi nhà một lần nữa khi cánh cửa được mở ra để tiễn Kenzo, gã lại hắc xì một tiếng rõ to khi bước ra ngoài rồi nhanh chóng chui vào trong xe. Chiếc xe bay vút lên không trung và mất hút trong màn đêm.

Tuyết đã rơi nhẹ và đều lại khi cơn bão qua đi. Lúc này, trên xe của mình, sau phút giây vui sướng vì thắng lợi trong đêm nay của gã – Kenzo bắt đầu lẩm bẩm.

“Lão già ấy khỏe thật. Có vẻ như lão chẳng biết lạnh là gì.”

Đó là lúc gã nhớ ra ngài Galin chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh theo đúng kiểu đồ sang trọng người ta vẫn mặc trong nhà, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu người ta mặc nó vào mùa hè hay những khi trời mát mẻ. Không như lúc đầu mới phát hiện ra, bây giờ gã chỉ hơi ngạc nhiên khi ngài Galin lại khoát nó lên mình vào một thời tiết khắc nghiệt như thế này nhất là khi mùa đông năm nay được đánh giá là lạnh nhất trong lịch sử.

Nhưng đó chưa phải là những điều kỳ lạ nhất khi người ta biết hoặc nói về ngài Galin, những điều diễn ra tiếp theo ngay tại căn phòng của ông cũng kỳ lạ không kém và chưa hề được ghi chép vào những quyển sách sau này. Khi Kenzo đã về, ngài Galin quay trở lại bên lò sưởi, ngồi vào chiếc ghế của mình. Ông bắt đầu ngắm nghía cái vật mà Kenzo đã trao đổi với ông. Qua ánh lửa vật đó ánh lên một màu xanh lam và phảng phất những tia sáng huyền ảo, lấp lánh như một báu vật thật sự. Một điều chưa từng xảy ra khi Kenzo cũng đã từng cầm nó trên tay, ngắm nghía nó một thời gian dài.

Lúc bấy giờ, thằng bé bắt đầu cựa mình, một điều gì đó đã đánh thức nó dậy.

“Đẹp quá.” Thằng bé nói và lồm cồm ngồi dậy khi nó nhìn thấy ánh sáng phát ra từ viên đá trong tay ngài Galin. “Cái gì vậy ông?”

“À, nó là một câu chuyện dài mà ta sẽ kể nếu con thật sự là người phù hợp để nghe.”

“Con không hiểu.”

“Đến đây nào.” Ông ra hiệu cho nó lại gần rồi đặt viên đá vào lòng bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.

Viên đá vẫn tiếp tục phát sáng trên tay thằng bé không hề có sự gián đoạn cho tới khi ông bỏ nó vào chiếc hộp gỗ. Ánh sáng của viên đá không tắt ngúm mà giống như khi người ta thổi tắt một ngọn nến thì khói của nó vẫn còn phảng phất ít lâu trong không khí.

“Đó là một cách thử tốt.” Ngài Galin nói. “Con sẵn sàng nghe ta kể chứ?”

Và dĩ nhiên điều kỳ lạ về viên đá mà đứa trẻ biết không hề được kể lại vì một thỏa thuận mà ngài Galin yêu cầu nó giữ kín. Nhưng còn một điều lạ lùng khác cũng diễn ra trong đêm đó và cũng không được nhắc đến trong bất kỳ trang giấy nào về lịch sử của ngài Galin. Chắc hẳn Kenzo sẽ vẫn còn nhớ như in là con trai của ngài Galin trong đêm đó đã trở về nhưng trong ký ức của đứa trẻ thì khi nó thức dậy và nghe Galin kể chuyện, trong ngôi nhà của ông ấy không tồn tại một người thứ ba nào khác vào đêm đó. Và kể cả những năm tháng sau này, khi cuộc sống nó gắn liền với ngôi nhà thì vẫn chỉ có sự hiện diện của hai con người duy nhất là ngài Galin và nó.

Galin là một dòng họ lâu đời, lịch sử của dòng họ này gắn liền với sự phát triển của thành phố Halcyon từ những ngày đầu được thành lập. Suốt chiều dài gần hai trăm năm tuổi của thành phố, dòng họ Galin được mọi người nhắc đến không chỉ vì sự lâu đời của nó mà còn vì những đóng góp vượt bậc mang tính cách mạng trong việc xây dựng và phát triển thành phố.

Người nổi tiếng nhất trong dòng họ chính là Ogiphal Galin – nhà sáng lập và là vị chủ tịch đầu tiên của Viện Hàn Lâm Khoa Học Aurora. Nơi mà Ogiphal Galin cống hiến gần như trọn đời và công sức cho những công trình nghiên cứu khoa học vĩ đại. Danh tiếng của ông thậm chí không thể bị xô ngã bởi bất kỳ tên tuổi nào nổi lên suốt hơn nửa thế kỷ sau này – kể từ ngày Ogiphal Galin chọn người kế nhiệm mình và mất tích một cách bí ẩn. Người kế nhiệm Ogiphal Galin cũng chính là người đã mở ra cho Varian một kỷ nguyên mới với những hiểu biết vượt khỏi giới hạn trong một hành tinh bằng cách chứng minh sự tồn tại những sự sống ngoài vũ trụ và gia nhập vào một phần hoạt động của họ.

Sáu mươi năm đã trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ bí mật giữa Kenzo và ngài Galin trong cái đêm bão tuyết đó, Kenzo giờ là một dòng họ nổi tiếng trên võ đài chính trị, thành phố Halcyon cũng đã có nhiều thay đổi. Không còn là một thành phố nhỏ, nhiều dãy nhà cao tầng hiện đại đã mọc lên thay cho những ngôi nhà mang dáng vẻ cổ kính một thời. Những vùng hoang sơ thưa thớt bắt đầu đông đúc dân cư. Cả thời tiết cũng thay đổi, không còn những mùa đông khắc nghiệt lạnh giá. Thay vào đó khí hậu có vẻ mát mẻ và ôn hòa hơn ngay cả vào mùa hè. Chỉ trừ đêm nay…

Chương Một

“Trẻ con không có tội, tâm hồn chúng vốn vô tư. Cho nên, hãy giữ cho tâm hồn chúng một sự trong sạch cần thiết, hãy để chúng tránh xa những mưu toan mà chúng ta sắp đặt với lợi ích của riêng mình. Hãy để chúng được tự do lựa chọn thay vì phải làm theo những ý đồ của người có trách nhiệm nuôi nấn chúng.”

Henry Long Nguyen

© 2010 – 2012, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Thutrang0492 Cancel reply

7 thoughts on “Codark_Vol 1 – Chương Một

  • Henry Long Nguyen Post author

    Chương 1 – tái hiện quang cảnh đầu tiên của thành phố Halcyon có vài nét bối cảnh cổ kính khá giống các nước phương Tây những năm thập niên 50 của thế kỷ 20.

    Tôi viết chương này vào khoảng giữa năm 2007, thật ra nó là 1 phút ngẫu hứng và xuất thần nhất vì lẽ ra đây thật sự không phải là chương một, nó là 1 trường đoạn được 1 nhân vật kể lại vào sau này ở gần cuối Vol 1 – nhưng tôi không thích trình tự đó và đã đảo ngược thứ tự lại. Nhằm tránh sử dụng quá nhiều đoạn hồi ức lập đi lập lại gây nhàm chán, thay vào đó đoạn này dc dẫn bằng giọng khách quan – dễ hiểu.

    Điều này tạo ra 1 bí ẩn thú vị ngày từ đầu truyện đồng thời cũng cho thấy mảnh ghép đầu tiên mà ta nhặt được cho ta nhiều sự kiện mà lẽ ra sẽ phải rối rắm để hiểu nếu để người đọc theo chân các nhân vật tự đi tìm. Nó Giảm tải mạch truyện và làm thông nhiều chi tiết sau này.

  • Cherry_chocolatecream

    Sao tự nhiên truyện Codark này chữ lại bé vậy anh? Nhìn đau mắt quá ạ!
    Em nghĩ màu xanh da trời thật đẹp nhưng chữ to hơn một chút nhá anh =))