[Tùy Bút] Không Dành Cho Một Riêng Ai!


 Tự Sự – Lưu Quang Vũ

Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh…
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành,
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ.

Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tìm ngay tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng nụ chồi tự vươn lên tìm ánh sáng

Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Chắc gì ta đã nhận được ra ta?
Ai trên đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy

Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ để giành cho một riêng ai…

 *Lưu Quang Vũ là chồng của nhà thơ Xuân Quỳnh


Trải qua một cơn bạo bệnh, chứng kiến sự ra đi của một người mình quan tâm… Bổng thấy lòng như lạc về một miền suy nghĩ xa xăm. Ở nơi đó, thấy mình cứ mãi mê chạy theo những giá trị phù phiếm… những gì đáng quan tâm lại cứ hứa lần hứa lựa với bản thân rằng chỉ hôm nay thôi… ngày mai mình sẽ làm… chỉ hôm nay thôi… ngày ngày mai mình sẽ thăm…

Tự dối gạt mình như thế vì cái gì? Vì lười? Hay vì cứ tưởng sức khỏe và những người khác sẽ mãi chờ đợi mình… vậy đấy, bệnh tật đã nhắc nhở rằng sức khỏe không phải lúc nào cũng ở bên ta. Đừng mãi mê vui chơi, chiều theo cái tôi của mình để rồi thời gian trôi qua, sức khỏe đi qua lại hối hận ta chẳng kịp làm gì.

Cũng không phải lần đầu tiên đón nhận sự ra đi của những người mà mình quan tâm nhưng cũng không phải lần đầu tiên cảm giác có lỗi vì cứ mãi hứa sẽ đến thăm… đó là hậu quả của việc người ta đâu mãi sống để chờ mình… trong khi mình thì cứ mãi vô tâm quá!

Biết nhiều lý thuyết mà còn nhiều điều vẫn chưa thực hành được, lại dặn lòng… thêm một lần sai nữa rồi đấy! Phải khắc vào trong tâm câu nói ấy: … không dành cho riêng một ai.

Henry Long Nguyen

© 2011, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Henry Long Nguyen Cancel reply

7 thoughts on “[Tùy Bút] Không Dành Cho Một Riêng Ai!