[Tản Mạn] Khi Người Lớn Cô Đơn


khi-nguoi-lon-co-don

Có những mối quan hệ mà chúng ta không thể đặt tên.

Tại sao có những con người mà ta muốn trò chuyện hằng ngày nhưng thời gian gặp nhau chỉ có thể tính bằng năm?

Anh không biết nữa, chỉ nói với em là:
– Có những người chỉ nên thuộc về năm, vì có lẽ họ đã là giờ, là ngày, là tháng của những người khác. Nên chỉ có thể là năm của mình.

Như em và anh cũng vậy. Không gian và thời gian chỉ cho anh gặp em hai lần trong năm đấy… rồi lại trở về là giờ, là ngày, là tháng của nhiều người khác. Nhưng không vì quá ít mà không hiểu… chúng ta giống nhau ở nhiều điểm… và có phải chính vì thế… mà ta cần đi bên cạnh những người khác hơn mình?

Anh nhớ, anh đã đọc được ở đâu đó rằng:
– Con người có lẽ là sinh vật cô đơn nhất. Nên lúc nào cũng đi tìm kiếm đồng loại của mình.

Có lẽ vì thế mà anh đã gặp em giữa một thành phố rộng lớn mà xa lạ. Rồi sau đó, anh thầm nói với mình, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ còn gặp lại em sau biết bao nhiêu lần cố gắng duy trì sợi dây liên lạc mỏng manh mà không thành. Anh đã quyết định xem em như một người xa lạ đã từng quen. Giống như anh từng viết cho em:

– Đôi khi lòng cảm thấy buồn, cũng chẳng biết nữa… giống như chúng ta cứ lặng lẽ mà trôi tuột khỏi đời nhau, chúng ta mỗi ngày cứ từ từ thay đổi mà không có mặt của nhau. Và một ngày nào đó khi tất cả gặp lại… chúng ta đã là những người khác. Những người khác đầy khoảng cách và giữ kẽ… gần như những người xa lạ. Điều duy nhất còn ràng buộc chúng ta là quá khứ. Nhưng đôi khi nhìn lại… mình cảm thấy rất mơ hồ. Một quá khứ mà mình không rõ hình dạng, càng cố gắng chạm đến thì nó lại càng xa xăm.

Em nói với anh rằng:
-Từ lúc bắt đầu tới giờ, chưa bao giờ em xem anh là người xa lạ.

Trong sâu thẳm trái tim, dĩ nhiên anh cũng không thể xem em, hay bất cứ một ai mà anh đã yêu thương là người xa lạ theo đúng cái định nghĩa xa lạ thường thấy. Làm sao một người có thể bước vào đời anh, để lại dấu ấn trên trái tim anh lại có thể giống như một người bước qua vội vã mà anh nhìn thấy trên đường không kịp nhìn rõ mặt đặt tên cho được? Nhưng em biết không:

– Cái cảm giác đừng bên lề cuộc sống của những người thương, anh thật tình không muốn trãi qua nữa.

Từ rất lâu rồi, anh có một nỗi sợ hãi vô hình với những thói quen về em, vì tới một lúc nào đó, anh biết mình sẽ phải từ bỏ nó, nhỏ nhặt thôi những vẫn là những mũi kim châm đau nhói. Chẳng nhớ anh có nói với em chưa:
– Rằng tốt với anh làm gì để rồi cũng bỏ anh mà đi. Anh không sợ đi một mình, anh sợ cảm giác có người đi chung một đoạn rồi chỉ sau một cái chớp mắt là không còn thấy nhau nữa. Và anh phải làm quen với cảm giác bước đi một mình… lại từ đầu… lần nào cũng vậy.

Anh vẫn hay thầm nghĩ, rằng nhìn theo một góc khác thì không có người đi hay kẻ ở. Hai người đều mãi miết đi, chỉ là một người đi về phía Tây, một người đi về phía Đông. Rằng đời sống của người kia chưa chắc đã dễ dàng như người này tưởng. Rằng im lặng không phải là không biết. Không phải là chẳng để tâm. Anh hiểu chứ, sao mà anh lại không hiểu đời sống vốn là bổn phận mỗi ngày phải đấu tranh không ngừng nghỉ. Sao mà anh không biết, im lặng vốn dĩ đa nghĩa muôn màu. Nhiều khi đó là câu trả lời dứt khoát, cũng có khi đó chẳng là gì cả ngoài khoảng mơ hồ đứng giữa. Mà như vậy, đôi khi chỉ buồn thêm thôi.

Em ơi, tại sao những người mình thương yêu đều xa xôi đến vậy? Tại sao mình đang ở đây, chính nơi mà mình từng thuộc về… sao lại thấy mất mát và cô đơn đến nhường này?

Trước đấy, em nói miễn cưỡng thì không có hạnh phúc, rốt cuộc thì em đã không thể cố gắng thêm nữa… người ta rất tốt, người ta lo cho em đến mức không thể nào đòi hỏi gì hơn… nhưng mà vẫn không thể yêu được vẫn không thể có cái cảm giác như đã từng có với một người không đáng. Em nói chưa bao giờ em có có thể quên cái đêm, em nhận ra mình thật ra đã cô đơn trong cuộc đời này đến mức nào.

Anh từng đọc được ở đâu đó, rằng cho đến khi hai người thật sự thuộc về nhau, tìm thấy nhau. Người ta mới nhận ra là mình đã cô đơn như thế nào. Anh chẳng biết có đúng như vậy hay không, nhưng anh biết nỗi cô đơn là có thật, và tình yêu cũng có thật.

Bỗng nhiên anh tự hỏi:
– Rồi thì chúng ta xây những bức tường lên để làm gì?
Rồi tự trả lời:
– Có lẽ là để tìm kiếm ai đó đủ dũng khí để đập vỡ bức tường đó.

Những gì chúng ta đang làm có ý nghĩa gì? Nếu không phải là gửi đi những tín hiệu và kiên nhẫn chờ đợi sự đáp lời từ vũ trụ lặng yên ngoài kia vào một ngày nào đó. Tất cả những gì chúng ta đang làm là gì? Nếu đó không phải là trò trẻ con của một người lớn cô đơn?

Khi người lớn cô đơn, người lớn hay đi tìm nhau giữa thế giới thênh thang 8 tỷ người, có bao giờ họ tìm thấy nhau không?

Ở đâu đó, có ai đó mơ về nụ cười của em và cảm thấy rằng sự hiện diện của em làm cuộc đời đáng sống. Nên khi nào em thấy cô đơn hãy tin rằng đây là sự thật… rằng một ai đó, đang ở đâu đó, đang nghĩ đến em!

Trích Radio – Khi Người Lớn Cô Đơn

© 2014 – 2016, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Thiên Trường Cancel reply

9 thoughts on “[Tản Mạn] Khi Người Lớn Cô Đơn

  • Trong Nguyen

    chợt thấy nhau đâu đó trong câu chuyện
    đập vỡ bức tường này rồi vội quay lưng đi không lời từ biệt
    người kia sau một lần tổn thương lại xây bức tường mình thêm vững chắc và đôi khi chẳng còn ai có thể đập vỡ được nữa
    vậy có đáng không hỡi người dưng thân thuộc kia ơi !!!!!

  • Le Quyen

    Có thể gửi bài này qua email cho Q được ko anh HenryLongNguyen? Cảm ơn rất nhiều…

  • Người Việt

    Cuộc sống là quý giá nhất. Yêu nhau thì đến với nhau để cùng chia sẻ cuộc đời quý giá đó được nhiều hơn. Chân lý đơn giản này khó thay đổi. Thật khó thuyết phục để giải thích cho việc không đến được với nhau, trừ núi lửa, động đất, thiên tai….Còn đâu tất cả đều là lựa chọn mà thôi. Khi hồn và xác ở cùng một nơi thì sẽ hạnh phúc. Bảo rằng xác ở người này mà vẫn nghĩ đến người khác thì không ổn, Vậy hãy dũng cảm đến nơi để mình cảm thấy ổn hơn đi. Để hồn và xác lại làm một.