[Truyện Ngắn] Điện Thoại Lúc Nửa Đêm


Khoảng thời gian năm 2000, đó là khoảng thời gian tôi còn đi học, tôi tình cờ đọc được một truyện ngắn ở đâu đó mà tôi cũng không nhớ rõ là mình đọc được từ nguồn nào. Nhưng tôi nhớ nội dung câu chuyện đó rất rõ, mà lúc đó thì Internet và Google chưa thịnh hành như bây giờ nên chắc chắn không phải là được đọc được trên mạng rồi.

Câu chuyện đó theo tôi đến lúc đi làm và có người yêu, trong một lần 2 đứa giận nhau vì những chuyện nhỏ nhặt có liên quan đến cái điện thoại. Nhớ không lầm thì vào năm 2005 cước điện thoại tại Việt Nam vẫn còn khá cao – khoản 3000đ một phút – thời đó yêu nhau thì không gọi điện tám thoải mái như bây giờ được… mà 2 đứa thì ở xa nữa. Có muốn gặp mặt không phải chỉ đơn giản là xách xe ra khỏi nhà chạy vòng vèo vài con phố là tới.

Và vì nàng và tôi giận nhau… nguyên nhân là gì thì chẳng ai còn nhớ chỉ biết nó có liên quan đến cái điện thoại. Cho nên để làm lành trước, tôi kể – viết lại trong nhật ký tình yêu của 2 đứa câu chuyện này. Đó là câu chuyện được kể lại trong ký ức của tôi, nhưng do tôi nhớ khá rõ nội dung nên viết lại gần như trọn vẹn ý nghĩa nội dung mà mình từng được đọc.

Phiên bản câu chuyện viết tay đó, tôi để dành riêng cho chính mình. Giờ đây với công nghệ hiện đại. Tôi không khó tìm ra nguyên bản của câu chuyện ngày xưa để dịch lại, biên tập và chia sẻ với các bạn, đó là câu chuyện kể về một tình yêu không bình thường…

Henry Long Nguyen


Tôi thấy vui vì một lần nữa kể lại câu chuyện gắn với nhiều kỷ niệm này dựa trên nguyên gốc chứ không phải dựa vào trí nhớ. Tôi biết, trên mạng có rất nhiều phiên bản, nhưng nếu bạn thích bản dịch này của tôi và có ý muốn lưu trữ hay chia sẻ một phần hoặc nguyên bản vui lòng để lại nguồn henrylongnguyen.com hoặc link gốc và tên người dịch.

Điện Thoại Lúc Nửa Đêm

Cô bé và cậu bé – Họ chơi thân chơi thân với nhau từ nhỏ, đến khi gần trưởng thành, tình bạn đó nảy nở  thành tình yêu, nhưng bố mẹ cả hai đều không tán thành.

Rồi chàng trai nhận được học bổng du học từ LonDon. Lo sợ rằng chính vì tình yêu với cô gái mà con trai mình sẽ bỏ mất cơ hội quý giá đó. Bố mẹ cậu tìm gặp cô gái và đề nghị cô chia tay với con trai mình. Không muốn mình là trở ngại làm ảnh hưởng đến việc học của chàng, và cũng vì nghĩ đến tương lai sự nghiệp sau này của cả hai người: Cô gái đành lòng đồng ý tránh mặt chàng trai như bố mẹ cậu yêu cầu.

Bỗng dưng cô gái đòi chia tay và cắt đứt mọi liên lạc, chàng tai trở nên buồn chán. Sau vài tuần, chàng quyết tâm thu xếp hành lý lên đường du học. Vài ngày sau, cô gái hỏi thăm tin tức từ người em gái của chàng, cô em nói rằng cậu đã tới London.

Bấy giờ, cô gái mới viết thư nói rõ mọi chuyện với chàng trai. Nhưng nhiều tháng trôi qua, cô chẳng nhận được tin hồi âm nào từ chàng trai. Nghĩ rằng chàng còn giận mình vì đã đơn phương tự quyết mọi chuyện và làm tổn thương chàng, cô gái tiếp tục chờ đợi và im lặng. Đôi khi, có nhiều đêm cô không chịu đựng nổi vì lúc nào cũng nhớ chàng, cô gái chỉ biết khóc một mình.

Thỉnh thoảng, cô vẫn thường gọi điện cho em gái của chàng trai để hỏi thăm tin tức. Vẫn như mọi khi, các câu trả lời đều giống nhau rằng chàng trai vẫn khỏe mạnh, học tốt.

Cho đến một hôm cô suy nghĩ gì đó và linh tính mách bảo… cô gái thấy câu trả như mọi khi đó trở nên bất thường. Cô gặng hỏi thì em gái chàng nói rằng thật ra anh trai mình đã có bạn gái mới và cô cũng nên quên anh ấy đi, tìm cho mình một tình yêu mới. Cô cảm thấy thế giới đảo lộn, mặc dù vẫn biết đó có thể là điều tốt đẹp cho chàng. Cô cố quên nhưng không thể, cô ngày càng trở nên tuyệt vọng, ủ rủ và khóc thầm mỗi đêm.

Một đêm khuya, khi cô đang thút thít thì có tiếng chuông điện thoại. Ngờ ngợ một điều gì đó… cô bắt máy. Phía bên kia, một giọng nói quen thuộc:
– Em yêu, đừng khóc nữa. Anh sẽ sớm về mà, nhớ phải chờ anh nha!
Vỏn vẹn có thế, rồi chàng trai nhanh chóng cúp máy mà chẳng để cô gái kịp nói lời nào.

Đêm đó, cô gái thiếp đi và mơ thấy chàng. Họ hẹn gặp ở công viên mà hai người thường đến trước đây. Chàng nói rằng rất mừng được gặp lại em, và cũng nói là cậu chưa hề quen cô gái nào khác. Nhưng trước khi cô gái kịp hỏi han thêm điều gì thì chàng trai đã biến mất.

Sáng hôm đó, cô vội vàng gọi điện cho em gái của chàng, kể lại chuyện đêm qua và hỏi dồn có đúng là chàng sắp về không. Em gái chàng bổng trở nên bối rối và cúp máy. Thấy lạ, cô nhất quyết đến nhà chàng hỏi cho ra lẽ. Bố mẹ chàng trai tiếp cô gái trong ánh mắt khó hiểu, mẹ chàng nói:

– Xin lỗi con, tất cả là nói dối đấy.

Cô gái không hiểu gì cả. Em gái chàng giải thích rằng anh trai đã mất cách đây 6 tháng trong một tai nạn giao thông ở LonDon… Chàng dặn là không được nói cho cô hay vì không chịu đựng được khi biết cô buồn… Nên tất cả đã nghĩ, chỉ có thể nói dối để cô quên chàng đi…

Cô gái vẫn không tin điều đó. Nhưng dù cô gái có khẳng định ngàn lần rằng đêm qua, chính chàng trai đã gọi điện về cho cô, cả nhà chàng vẫn khăng khăng đó chỉ là do cô tưởng tượng còn sự thật là chàng đã mất rồi.

Trở về nhà, Cô gái tin rằng chàng trai sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng đúng thời gian nửa đêm trước, điện thoại lại reo. Cô gái bắt máy liền lúc đó.

Lần này, chàng trai nói rất nhiều, nói rằng cậu chưa bao giờ quên cô, rằng tuy cậu không thể ở gần cô được nhưng trái tim chàng lúc nào cũng ở bên cô… rằng chàng sẽ thường xuyên gọi điện cho cô… và hứa sẽ giữ liên lạc như vậy.


Sáng hôm đó, ở dưới nhà.

– Anh đã sửa điện thoại lúc nào vậy? – Mẹ cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào từ ngoài phố. – Em nghe con gái mình nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm.

– Làm gì có chuyện đó? – Bố cô gái lắc đầu vẻ khó hiểu – Điện thoại nhà không hư, là đường dây bị hỏng thôi, làm sao mà có ai gọi đến gọi đi được. Còn cái điện trên phòng con bé thì đúng là hỏng thật, nhưng anh chưa thay mà!”


Câu chuyện có kết thúc buồn đúng không? Nhưng nó nhắc nhở chúng ta rằng:

Với những gì ta đang có và yêu thương, hãy biết trân trọng ngay khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai.

 

Và vì không ai nói trước được tương lai, nên đừng bao giờ để mình phải hối hận vì ta đã không đủ quan tâm, không đủ những yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để nắm giữ những gì ta yêu quý…

Biên dịch: Henry Long Nguyen

© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Leave a Reply to Nicky Cancel reply

7 thoughts on “[Truyện Ngắn] Điện Thoại Lúc Nửa Đêm