[Truyện Ngắn] Kẻ Mang Vác Ước Mơ


Bạn đi được bao xa với ước mơ của mình trên vai?

Tôi cũng từng hỏi mình câu đó… lâu lắm rồi… và cũng không ít lần… gần đây.

“(Chúng) Ta là ai trong thế giới này?”

Cái câu hỏi đầu tiên trong “Truyện Không Kể Về Những Anh Hùng” của cậu thật sự ám ảnh tôi ngay từ buổi đầu đọc nó cho đến tận bây giờ.

Nhưng tôi không sợ điều mà cậu đã thấy, đã viết. Từ bỏ ước mơ cua mình? Không, nhưng tôi sợ mình không có kiên nhẫn để hoàn thành nó. Bởi cuộc sống không tạo điều kiện hoàn toàn dễ thở nếu từ trên trời rơi xuống thức ăn và tiền bạc hàng ngày để chúng ta chỉ phải mỗi việc là tập trung xây dựng ước mơ của mình. Cuối cùng tôi nhìn ra là mình phải dung hòa tất cả. Thay vì vác cái bao lên vai tôi tìm cách đóng cái xe đi hát rong kiếm sống rồi quăng cái bao vào thùng sau xe! Thế nhé. Cảm ơn về câu chuyện rất hay và luôn đúng lúc… khi cần.

Henry Long Nguyen

Kẻ Mang Vác Ước Mơ

Tác Giả: Kenxfire

Tặng anh Long và cả tôi…


… cùng tất tả những ai mang theo những giấc mơ trên vai.


… Ngày xưa tôi viết từng viết…

“Ta là ai trong thế giới nhỏ bé này… khi những câu truyện xa xưa bị quên lãng như người ta quên đi chính quá khứ của mình, khi nước vẫn không ngừng chảy về biển, gió vẫn thì thầm trong rừng cây, khi mặt đất ngày càng mênh mông dưới mỗi bước chân ta đi tới… rồi sẽ có một ngày tro tàn lại cháy lên…”

Nếu ai vô tình đã đọc qua tác phẩm đó của tôi chắc hẳn sẽ thấy kì lạ với lời đề tựa đó. Thực ra phải viết là “ta là ai nhỏ bé trong thế giới này” mới là đúng. Nhưng ngày đó thế giới của tôi và cả cái thế giới chứa đựng tôi đều vô cùng nhỏ bé.

Nó nhỏ là vì tôi nhỏ bé.

Nó nhỏ bé vì những ước mơ của tôi quá lớn.

Quá lớn để chứa đựng.

…và cũng quá lớn để mang theo.


 

Cuộc sống với một kẻ mới đặt bước đầu tiên vào cuộc phiêu lưu mang tên kiếp người chẳng hứa hẹn điều gì.

Hành trang hắn mang theo ít ỏi như cái định nghĩa về một thế giới nhỏ bé của hắn.

Để đến khi mặt đất ngày càng mệnh mông dưới những bước chân hắn đi tới dạy cho hắn rằng ước mơ hắn mang trên vai quá lớn.

Liệu hắn sẽ đi được bao xa với ước mơ đó mà không quay trở lại?

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều điều mới mẻ, những điều mang lại cho hắn một cái nhìn khác về cái thế giới hắn vẫn nhìn.

Đến một ngày đôi mắt hắn mất đi vẻ ngời sáng bởi hy vọng đã rơi khỏi hành trang từ lâu.

Đến một ngày đôi chân hắn chùng lại bởi niềm tin vốn được đặt cạnh hi vọng trong cùng một túi.

Và khi đó ước mơ trở thành một gánh nặng vô hình, nặng đến nỗi nó khiến hắn khó chịu. Nặng đến nỗi người đi đường phải ngoái nhìn mỗi bước hắn qua. Nặng đến nỗi hắn muốn vứt bỏ nó đi.Và hắn làm thế thật.

Hắn quẳng nó xuống hồ nước. Chiếc hồ sâu, sâu hun hút và xanh thẳm một màu lặng lẽ. Hệt như “Quên Lãng” cái tên mà người ta đã đặt cho nó vậy.

Ước mơ của hắn chìm dần vào làn nước. Thật lạ. Khi hắn trút nó khỏi vai mình… ước mơ của hắn bỗng trở nên nhỏ bé và tầm thường.

Vậy mà khi hắn vác nó trên vai nó đã từng to lớn và vĩ đại.

Nhưng chẳng sao. Giờ hắn không còn ước mơ nữa.

Hắn mỉm cười, cười như đang khóc khi trút được khối gánh nặng đó đi rồi hắn khóc, khóc như chưa từng được cười bao giờ.

Bởi từ giờ phút đó hắn chẳng còn ước mơ nữa!

Hắn lại lên đường. Hắn đi rất nhanh nhanh đến nỗi hắn không kịp nhận ra rằng hắn đang đi lòng vòng quanh khu hồ Quên lãng.

Và hắn còn lòng vòng mãi quanh khu hồ nếu như một điều vô cùng bình thường không cảnh tỉnh hắn lại.

Đói!

Hắn đói!

Hắn phải kiếm ăn!

Và hắn quyết tâm lao vào kiếm ăn!

Hắn đi hết từ rừng này sang núi khác say sưa chuyên cần để đầu óc hắn không nhớ về Quên lãng.

Rồi một ngày hắn nhìn lên trời mây lạ hoắc và nghĩ rằng mình đã đi được rất xa.

Hắn thấy thật nhẹ nhàng.

Hắn đi lại thong dong trên đường phố lạ. Hắn nhìn mọi người và chợt nhận ra rằng mỗi người hắn gặp cũng đều mang trên vai một ước mơ của họ.

Có cái nhỏ cái lớn cái vừa vừa. Có cái màu mè diêm dúa cũng có những cái giản đơn.

Trước đây vì phải vác nặng nên hắn chẳng bao giờ để ý. Nhưng lúc đó chính vì vác cái ước mơ vĩ đại và quá khổ của mình mà người đi đường nhìn hắn chăm chăm.

Giờ đây.

Chẳng một ai để mắt tới hắn.

Vì trông hắn quá tầm thường…

… đến một ước mơ còn chẳng có.

Thế là từ đó hắn bước cúi đầu.

Thế là từ đó hắn lầm lũi mà đi.

Và cũng vì thế mà hắn lại đi xa hơn nữa. Xa đến nỗi bầu trời trở thành bạc trắng và mặt đất biến thành hoang vu. Hắn đã đến mảnh đất mà hắn phải đến.

Tuyệt vọng – mảnh đất của những kẻ đánh mất ước mơ.

Hắn ngồi xuống giữa khoảng hoang vu để gió vuốt ve nỗi trống rỗng trong lòng. Hắn ngồi lâu, rất lâu vì mảnh đất này nuốt đi ý chí của những người sống trên nó khiến họ không còn khái niệm về sự đứng lên. Khiến họ ngồi lỳ một chỗ. Và để đáp lại nó cung cấp đủ dinh dưỡng cho những người ở đó tồn tại.

Nhưng hắn. Có lẽ khác người một chút.

Hắn đã từng xuất phát ở rất xa. Đi qua rất nhiều nơi.

Để đến đây.

Dù nơi này chẳng phải là đỉnh vinh quang nào đi nữa…

… thì hắn cũng sẽ khám phá nó.

Nhưng quả thật hắn không đứng dậy nổi. Nhưng không sao.

Hắn bò.

Hắn trườn.

Lê lết như một kẻ tuyệt vọng quanh cái thung lũng hoang vu đến tận chân trời.

Một ngày nọ khi đã đi khá xa trong vùng đất Tuyệt Vọng. Lần đầu tiên hắn gặp một kẻ khác.

Lão già ngồi ở một gốc cây đưa mắt nhìn hắn đang bò lại gần. Cả hai nhìn nhau như nhìn vào một tấm gương.

Một tấm gương cho người này soi về quá khứ còn kẻ khác lại thấy tương lai.

-Sao cậu lại đến đây? Ông lão lên tiếng trước.

-Giống như ông thôi! Hắn trả lời rồi uể oải ngồi dựa vào gốc cây.

-Giống như ta hả? Lão già cười khẩy. Sao mà giống ta được. Ta đến đây lâu rồi và ta đến đây vì ta đã vứt bỏ ước mơ của mình. Một ước mơ to lớn không ai sánh được cho nên cậu không thể giống ta.

-Vậy à? Đến lượt hắn cười khẩy. Ước mơ của ông có đeo nặng trên vai ông không, ước mơ của ông có to lớn đến nỗi ai cũng ngoái nhìn trên đường ông qua hay không, ước mơ của ông có khiến ông khóc như một đứa trẻ khi rời xa nó hay không. Ông già ơi thời của ông đã qua rồi, và tôi tôi đã từ bỏ một ước mơ lớn đến nỗi ngay cả trong mơ ông cũng không nhìn thấy được đâu.

-Thế sao? Lão già quay đi. Ta không cần phải nói với kẻ ngu dốt như cậu. Ước mơ của ta lớn thế nào. Dẫu sao nó cũng phủ bóng che cả thân hình ta khi ta mang nó trên vai. Nó tỏa hào quang chiếu cho ta thấy con đường ban đêm. Nó ấm áp khi đông về và mát lạnh khi hè sang. Nó là ước mơ mà chẳng kẻ nào có được.

-Vì thế lão nghĩ rằng nó to lớn sao. Lớn ,vĩ đại, đẹp đẽ đến nỗi lão quăng nó đi à?

Gã quát lên với lão già như để trút giận vào chính hắn.

Lão già nhìn gã. Nhìn rất lâu. Lâu đến nỗi dòng nước mắt chảy ra trên má lão cũng đã khô đi.

Và cả hai chẳng nói thêm gì.

Và họ ngồi thêm nhiều thời gian nữa cho đến khi hắn cất tiếng hỏi lão già.

-Ông ở đây lâu chưa?

Và cũng như để minh họa cho câu trả lời mà mãi một lúc lâu sau lão già mới lên tiếng.

-Lâu! Lâu lắm! Lâu đến nỗi ta chẳng còn nhớ là bao nhiêu lâu… Lão cười khùng khục.

-Mới đầu khi đến đây ta cũng tìm cách lết khắp nơi xem có gì không. Nhưng chẳng có gì. Sau đó ta cố hết sức xem có thay đổi được gì không. Nhưng cũng chẳng được gì. Rồi ta ngồi lì một chỗ. Ta nhớ và quên những gì ta trải qua.Và giờ đây… lão già thở dài… và giờ đây khi sắp lìa khỏi cõi đời ta lại ước rằng mình đừng có ở đây.

Ta muốn sống lại thời trai trẻ để được khoác lại trên vai ước mơ vĩ đại, to lớn và đẹp đẽ mà ta đã vứt đi.

Lão quay lại nhìn hắn. Cả hai lại nhìn nhau giống như nhìn vào tấm gương. Để thấy quá khứ và tương lai là nguyên nhân và hệ quả.

Hắn bỗng thấy run lên. Hắn bỗng thấy sợ hãi. Tim hắn bỗng bùng phá như điên dại.

Hắn thấy thời gian trôi trong gió vùn vụt nhanh như xe tứ mã.

Thời gian không làm hắn sợ.

Cô đơn không làm hắn sợ.

Cái chết cũng chẳng làm hắn sợ.

Nhưng hắn sợ cái thân hình tàn tạ già nua kia.

Hắn sợ cặp mắt đang tiếc nuối nghĩ về quá khứ kia một ngày nào đó sẽ là của hắn.

Hắn bỗng vụt đứng dậy. Lần đầu tiên có một cái gì đó đứng dậy ở thung lũng tuyệt vọng này.

Hắn chạy chạy thật nhanh quay lại con đường hắn đã qua. Lướt qua biết bao thành phố, đồng bằng, rừng và biển.

Và nhanh hơn cả hắn lẫn chúng ta suy nghĩ. Hồ Quên lãng hiện ra cứ như nó đi theo hắn đến bất cứ nơi nào.

“Đôi khi bạn nghĩ là một cái gì đó không còn nữa… đôi khi bạn nghĩ bạn nghĩ rằng mình không cần đến một thứ gì đó nữa nhưng trong thâm tâm bạn vẫn luôn biết rằng nếu như nó còn tồn tại nó sẽ như thế nào nếu như bạn cần nó thì nó nằm ở đâu… vậy có thật là bạn muốn quên…”

Và lần này thì giống chúng ta nghĩ cũng như hắn nghĩ.

Hắn nhảy xuống hồ không ngần ngại.Vì hắn biết ước mơ của hắn đã đánh rơi ở đó.

Vậy thực sự bạn sẽ đi được bao xa mà không quay trở lại cùng với một ước mơ trên vai?

Kenxfire


© 2011 – 2015, https:. Luôn Tôn Trọng và Bảo Hộ mọi Tác Quyền như một lời cảm ơn!


Viết một bình luận...

10 thoughts on “[Truyện Ngắn] Kẻ Mang Vác Ước Mơ

  • Lovely_cherry_15

    bài viết thực sự khiến e phải dừng lại và suy ngẫm.. suy ngẫm về chính bản thân mình.. cảm ơn vì bài viết!!:)

  • Suziethu

    Tình cờ tôi vào nhầm trang này, sự nhầm lẫn thú vị và thấy rất vui.
    Cảm ơn Bạn nhiều

  • Minh_trang105

     Thực sự giống như bóng đêm hoang sơ bí ẩn, nhưng cũng êm dịu.
    Nhưng câu hỏi đặt ra là làm sao để biết đó thực sự là mơ ước của mình? Cảm giác đau đớn khi từ bỏ có giống như là cảm giác nuối tiếc, hay cảm giác tự ái vì ta ko còn cố gắng nữa.

  • ha le

    Một câu chuyện rất hay và đầy ý nghĩa.
    Làm cho tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ quên ước mơ của mình ở một nơi và tôi đi tìm nó lại đây. Cảm ơn người đã viết câu chuyện này.

  • Sa

    Phải mất bao lâu bao xa mới trở lại để tìm được giấc mơ của mình. Nhưng thật ra, phải mất bao xa bao lâu mới biết được rõ ràng giấc mơ của mình là cái gì, để mà mang vác nó để ko bị lạc đường, không bị dụ dỗ, không đánh mất con người mình, không trở thành bản sao của kẻ khác, không tự thuyết phục mình an phận trong cái vòng tròn an toàn nữa?

    • Breath Less

      dung vay toi cung gan giong nhu ban . khong nen quanh quan trong 1 cai vong tron an toan ma vut bo uoc mo dc . phai thuc hien no du bao xa de roi khi ta ve gia de con cai ma tu hao it nhat la voi chinh minh . co cai ma khong phai hoi han phai tiec nuoi